Đóng vai Thúy Kiều kể lại tâm trạng của mình khi bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi Tôi, Thúy Kiều, ngồi trong căn phòng nhỏ trên lầu Ngưng Bích, không thể nào tả được tâm trạng của mình trong những ngày bị giam lỏng ở đây. Từ khi bước chân vào đây, tôi đã bị tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, với gia đình, với những người thân yêu. Căn phòng này, mặc dù không rộng lớn, nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác chật chội và u ám. Tường xám nhạt, không có ánh sáng tự nhiên, chỉ có một đèn nhỏ lung linh chiếu sáng. Tôi ngồi trên chiếc giường cũ kỹ, nhìn ra cửa sổ nhỏ, nhưng không thấy được gì ngoài màn sương dày đặc. Tôi cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng kính, không thể bay ra ngoài, không thể thoát khỏi sự giam cầm. Tôi nhớ về những ngày tháng trước đây, khi tôi còn tự do đi lại, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn cảnh đẹp của thiên nhiên. Nhưng giờ đây, tôi chỉ có thể nhìn qua cửa sổ nhỏ, nghe tiếng chim hót từ xa và nhớ về những kỷ niệm xa xưa. Tôi nhớ về gia đình, nhớ về người yêu, nhớ về những giấc mơ và hy vọng của mình. Nhưng tất cả đều trở nên mờ nhạt và xa cách. Tôi cảm thấy mình như một bông hoa đẹp bị cắt đứt cành, không thể nở rộ, không thể thể hiện được vẻ đẹp và sức sống của mình. Tôi biết rằng, tôi đã phạm tội và phải chịu trừng phạt. Nhưng lòng tôi đau đớn vì sự tách biệt và cô đơn ở đây. Tôi mong muốn được tự do, được trở về với cuộc sống bình thường, được yêu thương và chăm sóc. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, liệu tôi có thể thoát khỏi sự giam cầm này hay không. Nhưng tôi không ngừng hy vọng và cầu nguyện, mong rằng một ngày nào đó, tôi sẽ được trở về tự do và có thể xây dựng lại cuộc đời của mình.