Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
When we was in grade 12, my class and I did a volunteer work in a … Setting out early in the morning, we went there with many toys and candies for children there. Those disable children were left there by their parents, who were not able to grow them up due to poverty. Besides preparing candies and some drinks, we also organized some games with them. We said that they want to meet parents but their parents rarely came to meet them. So they always looked forward to volunteers coming and playing with them. They were so happy that day and so are we. We cooked lunch by ourselves and ate with them. In the afternoon, we organized a music show with the performance of both volunteers and the children there. There were many laughs and handclaps during the presentations, which proved that we had a really funny moment. We left late in the afternoon. They were grateful to us for coming there and we also promised to come back regularly. Leaving them behind, we nearly burst into tears, they are so lamentable. This voluntary work made us understand that there are still many unfortunate lives in this world. Being a student, let’s study hard to build a better nation and help the country escape the poverty.
Dịch:
Khi chúng tôi học lớp 12, lớp học của tôi và tôi đã làm một công việc tình nguyện ... Một buổi sáng sớm, chúng tôi đến đó với nhiều đồ chơi và kẹo cho trẻ em ở đó. Những đứa trẻ khuyết tật đó đã bị cha mẹ bỏ lại ở đó, những người không thể nuôi dưỡng chúng do nghèo đói. Bên cạnh việc chuẩn bị kẹo và một số đồ uống, chúng tôi cũng tổ chức một số trò chơi với chúng. Chúng nói rằng chúng muốn gặp cha mẹ nhưng cha mẹ hiếm khi đến gặp chúng. Vì vậy, chúng luôn mong chờ các tình nguyện viên đến và chơi với họ. Các trẻ em ở đó rất hạnh phúc ngày hôm đó và chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi tự nấu bữa trưa và ăn với chúng. Buổi chiều, chúng tôi tổ chức một chương trình âm nhạc với sự trình diễn của cả tình nguyện viên và các em ở đó. Có rất nhiều tiếng cười và tiếng vỗ tay trong các phần biểu diễn, chứng minh rằng chúng tôi đã có một khoảnh khắc thực sự vui vẻ. Chúng tôi rời đi muộn vào buổi chiều. Chúng rất biết ơn chúng tôi vì đã tới đó và chúng tôi cũng hứa sẽ trở lại thường xuyên. Để chúng lại phía sau, chúng tôi gần như bật khóc, chúng thật đáng thương biết bao nhiêu. Công việc tình nguyện này đã làm cho chúng tôi hiểu rằng vẫn còn nhiều cuộc sống không may trong thế giới này. Là một học sinh, chúng ta hãy học tập chăm chỉ để xây dựng một quốc gia tốt hơn và giúp đất nước thoát khỏi đói nghèo.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |