Đúng như ý kiến đưa ra, đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích" trong tác phẩm "Truyện Kiều" của Nguyễn Du thể hiện sự tinh tế trong cách tả cảnh và ngụ tình. Nguyễn Du không chỉ đơn thuần miêu tả thiên nhiên mà còn tạo ra những bức tranh tâm trạng sâu sắc.
Trong đoạn trích, Nguyễn Du mô tả cảnh núi rừng và sông nước xung quanh lầu Ngưng Bích. Tuy nhiên, ông không chỉ miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn tạo ra một không khí u tối, buồn bã, phù hợp với tâm trạng của Kiều. Cảnh núi sông trở thành một phần của tâm hồn Kiều, thể hiện sự đau khổ và cô đơn của nhân vật chính.
Nguyễn Du cũng sử dụng ngụ tình để thể hiện tâm trạng của Kiều. Ví dụ, ông so sánh Kiều với hoa sen, một loại hoa tượng trưng cho sự trong sáng và cao quý. Tuy nhiên, hoa sen lại nở giữa đầm lầy, tượng trưng cho cuộc đời khó khăn và gian khổ của Kiều. Sự kết hợp giữa tả cảnh và ngụ tình tạo nên một hiệu ứng mạnh mẽ, giúp tăng cường cảm xúc và sự hiểu biết về tâm trạng của nhân vật.
Từng chi tiết trong cảnh được tả phù hợp với trạng thái tình cảm của nhân vật. Nhưng bức tranh tâm trạng của Kiều không chỉ dừng lại ở một trạng thái duy nhất mà thay đổi theo thời gian và tình huống. Điều này cho thấy sự tinh tế và sự đa dạng trong việc tả cảnh và ngụ tình của Nguyễn Du.
Tóm lại, đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích" thể hiện sự tinh tế và khéo léo của Nguyễn Du trong việc tả cảnh và ngụ tình. Cảnh không chỉ là bức tranh thiên nhiên mà còn là bức tranh tâm trạng, phù hợp với từng trạng thái của tình cảm.