"Qua Đèo Ngang" là một bài thơ của nhà thơ Hàn Mặc Tử, nó được viết vào năm 1925. Bài thơ này thể hiện sự tương phản giữa cuộc sống nông thôn và cuộc sống thành thị, đồng thời cũng thể hiện sự nhức nhối và tuyệt vọng của nhà thơ trước sự thay đổi và mất mát trong xã hội.
Bài thơ được chia thành hai phần, phần đầu tiên miêu tả cảnh đẹp và thanh bình của núi rừng, còn phần thứ hai miêu tả cuộc sống khắc nghiệt và khốn khó của người dân nông thôn. Nhà thơ sử dụng các hình ảnh và ngôn ngữ mạnh mẽ để tạo nên sự tương phản giữa hai thế giới này.
Trong phần đầu, nhà thơ miêu tả cảnh đẹp của núi rừng, với những hình ảnh như "đèo ngang xanh mượt", "mây trắng bay", "gió thoảng mát", tạo nên một không gian yên bình và thanh tịnh. Tuy nhiên, phần thứ hai lại miêu tả cuộc sống khắc nghiệt và khốn khó của người dân nông thôn, với những hình ảnh như "ngôi nhà rách nát", "đàn gà đói khát", "người già yếu đuối". Nhà thơ sử dụng ngôn ngữ sống động và hình ảnh mạnh mẽ để tạo nên sự tương phản giữa hai thế giới này.
Bài thơ "Qua Đèo Ngang" mang đậm tâm trạng bi thương và tuyệt vọng của nhà thơ trước sự thay đổi và mất mát trong xã hội. Nó là một tác phẩm mang tính chất xã hội, thể hiện sự quan tâm và lo lắng của nhà thơ đối với cuộc sống của người dân nông thôn.