Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tưởng tượng gặp gỡ nhân vật Lục Vân Tiên trong giấc mơ kể lại đoạn trích Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga


Tưởng tượng gặp gỡ nhân vật Lục Vân Tiên trong giấc mơ kể lại đoạn trích Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga
2 trả lời
Hỏi chi tiết
77
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong giấc mơ, tôi tưởng tượng mình đang đứng trên một cánh đồng rộng lớn, bao phủ bởi những đóa hoa đầy màu sắc. Trời xanh trong lành, gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm của hoa. Bỗng nhiên, một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo màu xanh lá cây và đội chiếc nón lá, bước ra từ giữa những cánh đồng hoa.

Tôi nhận ra ngay đó chính là Lục Vân Tiên, nhân vật huyền thoại trong truyện cổ tích. Anh ta có gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời và nụ cười tươi tắn. Lục Vân Tiên đi đến gần tôi và nói: "Xin chào, bạn có muốn nghe câu chuyện về cuộc phiêu lưu cứu Kiều Nguyệt Nga của tôi không?"

Tôi không thể tin được, nhưng tôi chỉ cười và đồng ý. Lục Vân Tiên bắt đầu kể lại câu chuyện về cuộc phiêu lưu của anh ta để cứu Kiều Nguyệt Nga, người mà anh ta yêu thương sâu đậm. Anh ta miêu tả về những khó khăn và hiểm nguy mà anh ta đã phải trải qua, từ việc đánh bại những kẻ ác độc đến việc vượt qua những thử thách khắc nghiệt.

Trong giấc mơ, tôi cảm nhận được sự hồi hộp và cảm động khi nghe Lục Vân Tiên kể chuyện. Tôi như được đưa vào cuộc phiêu lưu của anh ta, cùng trải qua những cung bậc cảm xúc từ sự lo lắng, hy vọng cho đến niềm vui và hạnh phúc khi anh ta cuối cùng cứu được Kiều Nguyệt Nga.

Khi câu chuyện kết thúc, tôi nhìn vào mắt Lục Vân Tiên và cảm ơn anh ta vì đã chia sẻ câu chuyện đầy cảm hứng và tình yêu. Anh ta chỉ cười và nói rằng câu chuyện của anh là một phần của lịch sử và văn hóa dân tộc, và anh hy vọng rằng nó sẽ tiếp tục được truyền bá và truyền cảm hứng cho thế hệ sau.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi cảm thấy như vừa trải qua một cuộc phiêu lưu thực sự và cảm nhận được sự tình yêu và lòng dũng cảm của Lục Vân Tiên. Từ đó, tôi quyết định tìm hiểu thêm về truyện Lục Vân Tiên và khám phá thêm văn hóa và lịch sử của dân tộc.
1
0
Nguyễn Duy Khương
11/11/2023 21:04:18
+5đ tặng

Trong giấc mơ, tôi nhận thức được mình đang đứng giữa một cánh đồng xanh ngắt, hoa cỏ nở rộ. Bầu trời trong xanh, nắng ấm áp, tạo nên một bức tranh tĩnh lặng và hòa mình vào không gian bình yên.

Bỗng nhiên, từ xa, tiếng hò reo vang lên, và tôi nhận ra một hình ảnh quen thuộc từ trang sách cổ điển - Lục Vân Tiên, anh hùng dân tộc. Ông ta xuất hiện trên một chiếc ngựa trắng, mạnh mẽ và trang trọng. Áo dài của Lục Vân Tiên bay theo gió, tô điểm thêm vẻ hùng vĩ của hình ảnh này.

Trong giấc mơ, không gian xung quanh như hòa mình vào sự kiện lịch sử, và tôi cảm nhận được không khí hào hùng, tình yêu quê hương. Lục Vân Tiên đưa tay lên, mắt sáng lên trong niềm tự hào và tình yêu thương. Anh anh trang phục đẹp và lịch lãm, rơi vào tình cảm đậm sâu, như là một biểu tượng của lòng yêu nước và tình người.

Bỗng nhiên, một hình bóng yếu đuối, mảnh mai, thoạt nhìn quen thuộc xuất hiện. Đó là Kiều Nguyệt Nga, với vẻ đẹp tinh khôi và đôi mắt trong trẻo. Lục Vân Tiên, trong giấc mơ, như một hiện thân của lòng can đảm, dũng mãnh, đưa tay giúp đỡ Kiều Nguyệt Nga. Anh ta bước nhanh và chắc chắn, là nguồn động viên, là điểm tựa vững chắc cho cô gái yếu đuối.

Trong giấc mơ, cảm xúc của tôi tràn ngập bởi vẻ đẹp của sự hi sinh, lòng dũng cảm và tình yêu thương quê hương. Cảm giác khi gặp gỡ Lục Vân Tiên và Kiều Nguyệt Nga trong giấc mơ không chỉ là một trải nghiệm tưởng tượng mà còn là một hành trình khám phá về tâm hồn dân tộc và giá trị nhân văn.



 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Lê Nhi
11/11/2023 23:34:02
+4đ tặng

Cuộc sống chính là chuỗi tiếp nối những sự việc bất ngờ mà sau mỗi một sự kiện ta lại cảm thấy cuộc đời mình lại có những biến động dù hay dù nhiều. Có những sự việc khi trôi qua nhẹ nhàng như nước chảy lắng vào tâm trí ta rồi phai mờ theo thời gian, cũng có những sự việc xảy ra khiến cuộc đời ta thay đổi theo một hướng khác, khiến ta mãi mãi không quên. Cuộc đời tôi đã thay đổi sau khoảnh khắc định mệnh ấy, khoảnh khắc tôi gặp được người con gái của đời mình.

Tôi là Lục Vân Tiên – Một chàng trai trẻ vỏn vẹn mười sáu tuổi được sinh ra tại quận Đông Thành. Tuổi nhỏ là thế, nhưng tôi lại khát khao lập công danh, giúp ích cho đời rất lớn thế nên bản thân dù văn thông võ thạo vẫn không ngừng nỗ lực học tập, rèn luyện, hy vọng có ngày được mang chút tài cán bé mọn này giúp nước giúp dân.

Năm tôi mười sáu tuổi, triều đình mở khoa thi, tôi xin phép thầy được xuống núi tham dự, hy vọng có ngày tên được khắc trên bảng vàng một cách kiêu hãnh. Trước ngày vào kinh ứng thí, tôi quyết định về thăm cha mẹ - những người đã ban cho tôi được hình hài và cuộc sống hôm nay. Thế nhưng vừa đặt chân xuống núi tôi đã nghe bên tai tiếng khóc la thảm thiết phá tan không gian bao trùm nơi đây. Tôi tò mò chặn đường một người đang hoảng hốt bỏ chạy để nắm sự tình. Thấy tôi không phải dân nơi đây, lại đi bằng đường núi nên ắt hẳn là từ núi xuống, ông cụ run run nói với dáng vẻ gấp gáp:

- Cậu từ trên núi xuống, hẳn không biết sự tình nơi này. Có một toán cướp hung bạo ngang nhiên cướp của dân lành. Mau mau đi khỏi kẻo lại rước họa vào thân...

Chưa nói hết lời ông lão đã sợ hãi rời đi, nhưng lúc này tôi cũng đã nắm sơ bộ ngọn nguồn câu chuyện. Lửa giận trong tôi bừng bừng cháy lên bởi nhớ lời thầy dặn phải biết bênh vực dân lành, gặp chuyện bất bình biết ra tay tương trợ. Giặc cướp hung tàn như thế này, những người dân thiện lương kia làm sao có thể chống chọi.

Không một chút chần chừ, tôi bẻ vội một nhánh cây rắn chắc ven đường với cơn giận sục sôi vội xông vào làng nơi những tên cướp vô nhân tính kia đang tác oai tác quái. Vừa xông vào làng vừa hét lớn:

- Đảng hung đồ kia! Thanh thiên bạch nhật, tụi bây chớ quen làm thói hồ đồ mà hại đến người dân vô tội.

Thấy một tên vô danh từ đâu xuất hiện dám cầm cây chăm chăm vào mình, khẩu khí lại lớn, lũ cướp thoáng bất ngờ trong giây lát. Tưởng chừng chúng sẽ chùn bước mà dừng tay nhưng tên cướp hung tợn, mặt đỏ phừng phừng, trợn mắt cầm thanh gươm sắc chỉ thẳng vào tôi mà nói với chất giọng đe dọa:

- Thằng nào to gan dám lớn tiếng can dự? Nhiều chuyện chớ trách hậu quả vạ thân. Truyền quân bốn phía bắt nó lại.

Tên cướp cầm đầu vừa ra lệnh, tiếng hò hét vang lên vang trời, cả trái, phải, trước, sau tôi đều bị bao vây không một kẽ hở. Không rõ có bao nhiêu tên nhưng bọn chúng mặt tên nào cũng lăm lăm, kiên quyết không cho tôi cơ hội tháo chạy thoát thân. Gươm giáo sắc lạnh va chạm nhau đến rợn người. Nét mặt tên nào cũng đầy gớm ghiếc và kinh tởm khiến tôi nhớ như in dẫu đã biết bao năm kể từ ngày ấy. Nhớ lại từng bài học của thầy đã được trau dồi bấy nhiêu năm, tôi bình tĩnh, lắng đọng quan sát tình hình.

Bao nhiêu thế võ được học thời khắc này đây chính là thứ sẽ cứu mạng tôi, đánh trái chặn phải, trước sau công thủ càn quét. Lũ cướp hữu dũng vô mưu, chẳng mấy chốc đã không còn khẩu khí, nét mặt hung tợn như lúc đầu, không lâu sau chúng đã rơi vào thế yếu. La liệt những tên bị tôi đánh đến ngã quỵ, không đứng dậy nổi. Tiếng kêu la thảm thiết xé nát cả bầu trời, những tên còn lại sau khi chứng kiến trình độ võ thuật của tôi cũng e dè không dám đến gần.

Đến chừng đánh đến thảm hại, chúng mới vứt vội gươm giáo, tháo chạy tìm đường thoát thân. Tướng cướp Phong Lai bị tôi một gậy không kịp trở tay, phải dùng chính mạng sống để trả giá cho hành vi bất lương của mình.

Lũ cướp đã tháo chạy, tiếng kêu la cũng dứt, không khí trở nên im ắng, yên bình như thuở đầu. Thế nhưng, giữa sự yên bình tôi lại nghe thấy tiếng than khóc oai án, lại gần mới biết là phát ra từ xe ngựa gần đó. Tôi tiến đến gần xe ngựa để hiểu rõ sự tình:

- Không biết là ai đang ở trong xe than khóc?

- Xin thưa tôi là người ngay thẳng, giữa đường gặp nạn nên sa vào tay quân hung đồ. Xe ngựa chật hẹp, cúi đầu trăm lạy xin cứu giúp.

Trong xe vọng ra tiếng nói, tôi đoán chừng đó là nha hoàn của một tiểu thư đài cát nào đó. Không muốn cả hai tiếp tục sợ hãi, tôi lên tiếng an ủi để giảm bớt căng thẳng:

- Giặc cướp lâu là ta đã đánh tan. Nàng là phận nữ nhi, nam nữ không tiện tùy ý gặp mặt, xin hãy ngồi đó khoan ra ngoài. Không biết tiểu thư là con gái nhà ai? Đi đâu mà gặp tai ương bất ngờ. Nàng tên họ là gì? Có việc quan trọng hay sao mà lại đi qua chốn này? Lại chẳng hay hai nàng ai là thầy ai là tớ?

Đoán chừng cả hai còn đang nghi ngại, chần chừ chốc lát tôi mới nghe được tiếng đáp lời. Trong xe có một tiểu thư khuê cát và một nha hoàn, tiểu thư tên Kiều Nguyệt Nga là con gái người tri phủ ở miền Hà Khê, quê nhà ở quận Tây Xuyên, nàng nha hoàn tên là Kiêm Liên.

Theo lời kể, tôi được biết rằng cha Kiều Nguyệt Nga mới cho người viết thư, tỏ ý muốn rước nàng về để yên bề gia thất vì tuổi của nàng là độ tuổi rất hợp để dựng vợ gả chồng theo quan niệm xưa. Kiều Nguyệt Nga vâng lời cha nên không quản đường xá xa xôi nhọc công khởi hành ngay nhưng chẳng may trên đường lại gặp nạn.

Trên đường đi vô tình lại gặp toán cướp hung hãn kia, đoán chừng đây là kiệu của dòng máu trâm anh thế phiệt nên cả chủ và tớ đều bị giữ lại, thế nhưng may mắn gặp được tôi nên được giải nguy. Nàng cảm động ân đức cứu mạng, định bước ra khỏi xe khấu đầu tạ ơn nhưng vì lễ giáo phong kiến khắt khe, nam nữ thọ thọ bất tương thân nên tôi vội ngăn cản. Soát thấy không có vàng bạc hay thứ đồ có giá trị nào mang theo, nàng khéo léo trình bày, ngỏ ý muốn mời tôi ghé thăm nhà ở Hà Khê để đền ơn.

Nghe cách nàng trình bày, không có để nhận ra nàng là người được uốn nắn kỹ càng trong một gia đình gia giáo, từng câu từng chữ thốt ra đều thể hiện được sự học thức được thể hiện tinh tế, là người có đạo đức, thấu tình đạt lý.

Thế nhưng làm ơn thì há dễ trông người trả ơn, xuất phát từ mục đích dẹp bạo cứu dân tôi bèn khước từ. Hành hiệp trượng nghĩa là việc mà bất cứ ai cũng nên làm khi gặp tình huống tương tự, nào lợi dụng nghĩa cử cao đẹp ấy mà mưu cầu danh lợi hay tạo cho mình thêm chút tiếng tăm. Nam nhi trượng nghĩa, thấy việc xấu thì xả thân cứu giúp đó là việc nên làm, là nghĩa của một anh hùng.

Tôi khéo léo từ chối, cảm ơn cả hai cô nương yếu thế rồi nói lời tạm biệt, tiếp tục hành trình trở về quê thăm bố mẹ. Lòng tôi cứ lâng lâng mãi cảm xúc tự hào vì đã xả thân làm việc nghĩa, trả lại yên bình cho những người dân lành. Con đường phía trước ắt hẳn còn dài nhưng lần này xuống núi tôi quyết tâm đỗ đạt rạng danh bố mẹ và thầy, mang tài trí giúp quê hương.

Lê Nhi
Mik biết hơi muộn nhưng mà .... chấm điểm +like cho mik ạ =))

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 9 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư