Trong thế kỉ X-XVI, Hải Dương, như nhiều vùng khác ở Việt Nam, trải qua sự phát triển kinh tế nông nghiệp đặc biệt. Trong thời kỳ này, nông nghiệp chủ yếu dựa vào các phương pháp truyền thống như canh tác lúa, mía và chăn nuôi. Cộng đồng nông dân phát triển hệ thống đồng bằng lớn, sử dụng mô hình ruộng bậc thang để tận dụng đất đai.
Thương mại và giao thông cũng đóng vai trò quan trọng trong sự phát triển của kinh tế nông nghiệp tại Hải Dương. Việc xây dựng các con đường, cầu và hệ thống kênh mương giúp cải thiện phương tiện di chuyển và thuận lợi cho việc mua bán hàng hóa.
Ngoài ra, có sự xuất hiện của các làng nghề truyền thống, như làng gốm Bát Tràng, làng đúc Đông Hồ, tạo nên sự đa dạng và phong phú trong kinh tế địa phương. Điều này đã thúc đẩy sự đổi mới và phát triển nền kinh tế nông nghiệp, mở ra cơ hội cho sự thịnh vượng và phồn thịnh trong giai đoạn này.