CHÚ CÔNG AN:
Mỗi người đều có những mơ ước, những định hướng trong nghề nghiệp của mình, người thì thích làm giáo viên, người thì thích làm bác sĩ,…Còn với em, em luôn thích thú với nghề công an. Bởi vậy, hình ảnh chú công an luôn là mẫu hình lí tưởng trong em.
Hằng ngày đến trường em đều phải đi qua những ngã tư đèn xanh đèn đỏ nên em luôn bắt gặp hình ảnh của những chú công an đứng đó. Bởi vậy nên, dù đường đông nhưng em vẫn có thể đi qua đường dễ dàng mà không lo bị tai nạn. Chú công còn còn khá trẻ, năm chỉ mới ngoài ba mươi tuổi thôi. Dáng người chú cao ráo, khuôn mặt vuông chữ điền cùng với làn da bánh mật bởi chú luôn phải đứng ngoài đường những lúc trời mưa cũng như trời nắng. Mái tóc chú đen nhánh, lúc nào cũng được cắt tỉa gọn gàng. Chú có đôi mắt to và thông minh ẩn dưới cặp lông mày rậm rạp. Cũng như bao chú công an giao thông khác, chú mặc bộ quần áo kaki vàng sậm. Trên chiếc áo ngắn tay cạnh cầu vai có đeo phù hiệu thuộc sắc phục cảnh sát giao thông và trên ngực bảng tên, đơn vị bằng tấm mica nền trắng chữ xanh, cùng với tên chú và chức vụ ở đó. Chân đi giày đen bóng lộn, khẩu súng ngắn đeo bên hông kéo xuống hay có những lúc chú lại đeo những chiếc cùi sắt, càng tăng thêm vẻ oai vệ, đĩnh đạc của người cảnh sát giao thông giữ gìn trật tự an toàn giao thông cho mọi người. Chú còn đội trên đầu chiếc mũ có đính huy hiệu của người cảnh sát. Ngôi sao đó giống như lý tưởng cao đẹp chú đang theo đuổi, là trọng trách của nghĩa vụ chú đảm đương.
Nhiệm vụ của chú là không trừ trời mưa hay trời nắng chú đều có mặt. Chú luôn đứng quan sát mọi người, ai mắc lỗi thì chú tuýt còi và dừng lại hỏi và xử phạt đúng mức với những hành vi vi phạm. Miệng ngậm còi, hai cánh tay thay một mệnh lệnh, đưa lên, hạ xuống, sang trái sang phải, dòng người và xe cộ cứ thế dừng lại, tuôn đi một cách trật tự và nề nếp hơn rất nhiều. Nhờ có chú công an mà em đi lại cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Chú làm việc vô cùng nghiêm túc, phân minh chính trực kể cả là người nhà hay người quen biết, cứ có lỗi là phạt. Một hôm em chứng kiến được hai chiếc xe máy đua nhau phóng nhanh, vượt ẩu, lạng lách đánh võng và chú tuýt còi luôn. Vẻ mặt chú rất nghiêm nghị bởi chú nói rằng tính mạng con người là trên hết, chú làm việc trước hết là vì lương tâm sau đó mới là trách nhiệm.
Hình ảnh chú công an mang những nét đẹp bình dị đã thắp lên trong em ngọn lửa của khát vọng được chung tay gìn giữ Tổ quốc mình. Em rất yêu quý và ngưỡng mộ chú.
BÁC SĨ:
Ba tôi là một y sĩ. Một y sĩ kỳ cựu, một người thầy thuốc hết lòng tận tụy vì bệnh nhân. Có những lần thức giấc giữa đêm, tôi nhận ra ánh đèn phòng ba tôi vẫn sáng. Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng, ba tôi vẫn không hề hay biết. Tôi chợt ngỡ ngàng, tôi không nhận ra ba tôi nữa mà thay vào đó tôi thấy một vị bác sĩ mái tóc hoa râm đang cặm cụi trên bàn làm việc. Hình ảnh ấy thật vĩ đại, thật to lớn làm sao.
Trong ánh đèn bàn sáng rực, người y sĩ ấy còn rực rỡ hơn nhiều. Tấm áo blouse trắng vẫn khoác trên vai từ lúc từ bệnh viện về đã được xắn lên quá khuỷu tay. Ba nói dạo này bệnh viện nhiều việc, hễ về đến nhà là lao ngay vào phòng làm việc, cặm cụi với những hồ sơ bệnh án, với những nghiên cứu y học. Đôi tay hý hoáy ghi chép vào sổ cá nhân đã chằng chịt những tên bệnh, những tên thuốc. Đôi mắt chăm chú nghiên cứu từng con chữ, chiếc kính hơi trễ xuống theo ánh nhìn. Những nếp nhăn hơi xô lại giữa hai đầu lông mày chứng tỏ sự tập trung cao độ. Thỉnh thoảng, ba hơi dừng lại, dường như để suy nghĩ điều gì đó, rồi quay về phía chiếc máy tính được bật sẵn, tìm kiếm một lời giải đáp. Trước mặt ba, trên bàn làm việc ngổn ngang những giấy tờ, ảnh, tranh minh họa, những hồ sơ của bệnh nhân. Đôi lúc, có vẻ như mọi sự cố gắng bị chặn đứng bởi những khó khăn, ba dừng lại, tháo chiếc kính trên mắt xuống, ôm đầu hoặc ngã ra sau dựa lưng vào chiếc ghế. Nhưng chút mệt mỏi không thể làm suy sụp người bác sĩ kì cựu ấy. Rất nhanh sau những giây phút đó, ba lại ngồi thẳng dậy, vuốt lại tay áo, tiếp tục công việc của mình. Màu áo trắng nghề thuốc là điểm tựa, những người bệnh đang hy vọng, chờ đợi là động lực giúp ba và rất nhiều những y bác sĩ như ba ngày đêm cố gắng, dốc hết sức mình cống hiến. Những trang tài liệu, những trang sách cứ lần lượt mở ra, chất đầy trên bàn làm việc.
Bỗng đôi mắt ba sáng lên, đứng bật dậy, nở nụ cười sung sướng. A, hẳn là ba đã giải đáp được vấn đề của mình. Niềm vui của ba khiến tôi cũng thấy hạnh phúc theo. Có lẽ, phát hiện này của ba sẽ giúp rất nhiều trong việc cứu giúp người bệnh. Tôi khép cửa phòng ba, quay trở về phòng mình, trong lòng lâng lâng vui vẻ đến lạ. Đây là lần đầu tiên tôi để ý một vị bác sĩ mẫu mực làm việc. Tôi thật mong sau này có thể được như ba, được trở thành một bác sĩ giúp đỡ mọi người, cống hiến cho cuộc đời.
CÔ BÁN HÀNG
Không khí buổi sáng ngày chủ nhật thật trong lành. Tôi ung dung đạp xe đạp đến nhà sách Hưng Phát. Hễ cần thứ gì là tôi chỉ cần chạy ra đấy vì các nhân viên ở đây phục vụ rất nhiệt tình và tận tụy, nhất là chị Liễu Chi, chị bán ở quầy văn phòng phẩm. Tôi là khách hàng quen thuộc của chị.
Năm nay, chị khoảng hai mươi ba tuổi, vóc người thon thả, cân đối. Nói một cách công bằng, chị đẹp không kém gì những cô người mẫu trên ti vi. Ghiếc áo dài màu thanh thiên như càng tôn thêm vẻ duyên dáng của chị. Trên ngực áo, bảng hiệu nền đỏ chữ trắng “Trần Liễu Chi” được đính một cách ngay ngắn.
Khách hàng thường đến quầy hàng của chị khá đông, phần nhiều là những anh thanh niên ăn mặc lịch sự và tụi nhỏ học trò. Người thì mua, kẻ thì đứng ngắn. Thú thật, tụi nhỏ như chúng tôi thường lân la đến quầy hàng này không chỉ để mua hàng mà còn muốn ngắm nhìn vẻ đẹp dịu dàng của chị. Chị có một gương mặt thật khả ái. Đôi mắt tròn, xanh trong, được tô điểm thêm hàng mi dài cong cong và cặp lông mày hình cánh cung thanh tú, lại thêm cái mũi dọc dừa cao cao và đôi môi hình trái tim lúc nào cũng đỏ ướt. Mỗi lần cười trông chị còn xinh đẹp duyên dáng hơn khi hai lúm đồng tiền trên đôi má hồng ấy hiện lên. Chị không những đẹp cả người mà còn đẹp cả nết. Lúc quầy đông khách, chị làm việc liên tục, vừa đưa cho khách hàng này lại thu tiền khách hàng kia trả lời cho khách hàng khác.
Tuy vất vả nhưng nụ cười trên môi chị không bao giờ tắt. Thậm chí có một số khách hàng mua đi đổi lại vài ba lần chị vẫn vui vẻ. Có người cầm hàng lên vân vê một hồi rồi trả lại không mua ấy vậy mà chị không hề nóng giận cáu gắt với ai bao giờ. Sáng nay, tôi đến quầy để mua năm quyển tập, một cái thước đo độ và một hộp bút chì màu. Lấy hàng và gói gém cẩn thận đưa cho tôi, chị còn nói: “Lần sau có mua đồ dùng học tập gì nhớ đến quầy chị nhé! Hàng bây giờ nhiều và phong phú lắm! Chị trả tiền thừa cho tôi xong còn dặn dò thêm: “Em nhớ cất tiền cho cẩn thận kẻo bị móc túi lấy hết đấy!” Tôi cảm ơn chị rồi tần ngần bước đi ra khỏi quầy hàng, mắt vẫn đăm đăm hướng về chị.
Chị Chi là một người con gái vừa đẹp người vừa đẹp nết. Lớn lên tôi cũng muốn làm một nhân viên bán hàng như chị, làm việc tốt như chị để được mọi người yêu thướng, quý mến.