Khi dọn dẹp tủ sách hồi tiểu học, tôi vô tình tìm thấy một mảnh gốm nhỏ ở sâu trong ngăn kéo. Nhìn mảnh gốm, tôi lại nhớ tới kỉ niệm năm xưa. Đó chính là lần đầu tiên tôi nói dối mẹ.
Ngày ấy, tôi mới lên lớp ba, vẫn còn nghịch ngợm, mải chơi và hậu đậu. Có một hôm, bố mẹ về quê ăn giỗ. Trước khi đi, mẹ dặn tôi ở nhà lau dọn nhà cửa. Tôi nhanh chóng dạ vâng cho bố mẹ yên tâm. Tôi leo lên giường, ngủ một mạch tới chiều. Lúc tỉnh dậy, tôi vội vàng dọn dẹp mọi ngóc ngách. Xong xuôi đâu đấy, tôi thu đồ lau dọn vào một chỗ. Vì lười đi cất tận nơi nên tôi đứng từ xa quăng chổi quét vào góc. Và rồi, hậu quả của việc lười biếng đã tới ngay lập tức. Cây chổi đập vào chiếc bình gốm ngọc đắt tiền mà mẹ mới mua khiến nó lảo đảo, rồi đổ rầm xuống đất. Tôi nhanh chóng chạy lại đỡ bình nhưng đã muộn. Tiếng kêu khô khốc vang lên khiến tôi lạnh gáy. Bối rối không biết làm gì, tôi vội vàng nhặt hết mảnh vỡ để giấu bố mẹ, vừa nhặt tay vừa run lên vì sợ. Tôi tự trách bản thân quá lười nhác.
Vừa thu dọn các mảnh vỡ xong thì cũng là lúc tiếng xe của bố vang lên ngoài cổng. Tôi chạy ra ngoài đón bố mẹ, cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Sau bữa cơm tối, mẹ đi tìm chổi quét nhà thì không thấy chiếc bình đặt ở gần đó. Mẹ gặng hỏi nhưng tôi chối quanh. Cuối cùng, cái bọc tôi giấu ở cầu thang đã bị bố phát hiện. Tôi sợ hãi, cúi gằm mặt xuống đất. Mẹ nhẹ nhàng hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện khiến nỗi sợ của tôi càng nhân lên gấp bội. Sau một hồi, tôi thành thật thú nhận và nói lời xin lỗi bố mẹ về việc mình đã làm.
Đến bây giờ, nhớ lại những kỉ niệm ngày thơ bé, tôi vẫn thấy vừa buồn cười, vừa đáng trách. Cảm thấy buồn cười bởi ngày nhỏ ngờ nghệch, lười nhác. Đáng trách vì đã lỡ nói dối bố mẹ để lấp liếm đi tội lỗi của mình.
10 Cách kiềm chế cảm xúc và làm chủ bản thân - Siêu Thị Bồ Đề
Cảm xúc về lỗi lầm của bản thân (mẫu 5)
Ai trên đời cũng phải đôi lần mắc phải lỗi. Nhưng hơn hết, sau lỗi lầm đó, con người phải rút ra được bài học cho bản thân để không tái phạm nữa. Tôi cũng không ngoại lệ, từng mắc phải lỗi lầm mà tới giờ vẫn còn hối hận. Nhờ sai lầm ấy, tôi đã khắc ghi cho mình những bài học quý giá.
Ngày còn nhỏ, cứ đi học về là tôi và lũ bạn cùng nhau đá bóng ở khoảng đất trống giữa hai ngôi nhà cuối phố. Bố mẹ tôi thường đi làm về muộn nên mọi việc cơm nước trong nhà đều do bà chuẩn bị. Vì thế, tôi toàn chơi tới khi tối mịt. Một ngày nọ, tôi cũng ở lại chơi bóng cùng các bạn như mọi ngày. Đến khi về đến nhà, tôi cảm thấy hôm nay ngôi nhà hơi khác lạ. Thường ngày, vào giờ này, bà đang ngồi trong nhà xem thời sự rồi. Thế nhưng, bữa nay, tôi không thấy hình bóng bà đâu. Tôi cũng không ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức như mọi khi. Cả căn nhà tối đen. Tôi lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết cất tiếng gọi bà, gọi bố mẹ. Tôi phát hiện xe của bố mẹ không có ở trong sân. Chắc cả hai vẫn chưa đi làm về. Nhưng tại sao cửa bếp lại mở toang? Tôi chạy vào bếp, vừa bật đèn lên thì thấy bà đang nằm bất tỉnh trên đất, xung quanh vương vãi nào rau, nào thịt. Tôi tá hỏa chạy lại gần, lay bà dậy. Bà chỉ khẽ cựa mình một cách yếu ớt. Đang không biết phải làm sao thì có bác tổ trưởng tới nhà thông báo họp tổ dân phố. Tôi chạy ra nhờ bác giúp đỡ, nhanh chóng đưa bà đi cấp cứu. Ngồi trên xe cứu thương, tôi hối hận không dứt. Nếu không chỉ vì mải chơi, để bà ở nhà một mình thì bà đã không bị ngã như vậy. Tôi lo sợ bà sẽ rời xa gia đình.
Một lúc sau, bố mẹ tôi đã có mặt ở bệnh viện. Mặt bố mẹ hiện rõ sự lo lắng. Bố hỏi tôi sao bà lại bị như vậy, bà bị thế lâu chưa. Tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa. Nếu tôi ở nhà thì có lẽ đã phát hiện ra bà sớm hơn, thậm chí sẽ không xảy ra tình trạng như vật. Tất cả là do tôi.
Lát sau, bác sĩ thông báo tình trạng của bà đã ổn định, rất may không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi thở phào vì bà vẫn không sao. Nhưng hơn hết, tôi vẫn hối hận vì đã để bà một mình. Tôi chạy ùa vào gặp bà. Bà đang nằm trên giường cấp cứu, khuôn mặt mệt mỏi và tái nhợt. Nhìn thấy thế, tôi chực khóc nấc lên. Bà nhẹ nhàng xoa đầu rồi hỏi tôi đã ăn cơm, tắm rửa hay chưa. Nghe đến đây, tôi không cầm được nước mắt mà òa khóc. Tôi rối rít xin lỗi bà, xin lỗi bố mẹ vì đã mải chơi không quan tâm tới nhà cửa. Những ngày sau, bà hồi phục rất nhanh. Cũng từ hôm đó, tôi còn không la cà chơi bóng tới tối như trước nữa. Thay vào đó, tôi về nhà thật sớm để cùng nấu cơm với bà.
Tới bây giờ, thời gian đã thấm thoát trôi qua gần 5 năm, bà vẫn còn sống cùng gia đình tôi nhưng mỗi lần trái gió trở trời, những vết thương trước đây lại khiến bà bị đau. Dù vậy bà không hề trách mắng lấy một lần mà luôn yêu thương, chăm sóc tôi. Điều đó khiến tôi luôn tự trách bản thân. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ ham vui, vô trách nhiệm như trước kia nữa.