Tôi tên là Trương Sinh, nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện của cá nhân tôi đã làm tan nát hạnh phúc của một gia đình để các bạn có thêm một bài học, biết giữ gìn hạnh phúc gia đình mình đừng để mọi chuyện đi quá xa không thể làm lại được như tôi.
Tôi có đem lòng yêu say đắm một cô gái cùng làng tên là Vũ Thị Thiết nên có xin mẹ một trăm lạng vàng đến hỏi cưới nàng về làm vợ. Nàng năm ấy vừa tròn đôi chín, vẻ mặt xinh đẹp, đôi mắt to sáng, tính tình đức hạnh....Khi mẹ hỏi cưới mà tôi thấy mừng lắm vì lấy được người vừa vừa đẹp cả ngoại hình lẫn tính nết. Khi hạnh phúc của chúng tôi chưa được bao lâu thì tôi phải đi phục vụ triều đình, ra trận chiến đấu. Ngày chia lìa tôi chỉ động viên vợ nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm con thật tốt đợi ngày tôi trở về đoàn tụ.
Chiến tranh tàn khốc đến đâu, giặc giã triền miên rồi cũng sẽ đến ngày tàn. Tôi được trở về đoàn tụ với gia đình nên vui lắm. Nhưng vừa về tới nhà tôi đã nhận được tin dữ là mẹ vì thương, nhớ, lo lắng cho tôi mà đã qua đời vì bệnh cách đây mấy năm. Tôi buồn lắm, vừa về đến nhà tôi đã bế đứa con trai của mình đi thăm mộ bà nội của nó, nhưng con trai nhất định không nhận tôi làm bố và không theo tôi. Nó bảo tôi không phải là ba của nó, ba của nó là người mà đêm nào cũng về chơi với nó. Khi nghe một đứa trẻ con ngây thơ nói như vậy, tôi bực mình lắm, cái bản tính ghen tuông sẵn có trong người tôi trào dâng lên sùng sục. Vợ tôi thì nổi tiếng xinh đẹp ở trong nàng nên để có người thích thì chẳng khó gì, nên ngay lập tức chẳng phân bua, hỏi cho rõ ràng gì, tôi liền trở về đuổi vợ ra khỏi nhà, sỉ nhục nàng thậm tệ, nặng nề khiến nàng chạy đi đâu tôi cũng không biết.
Chỉ tới khi tôi nghe thấy có một người trong nàng hớt hải chạy về báo tin rằng thấy vợ tôi - Vũ Nương nhảy xuống sông tự vẫn, bà ý còn kể cho tôi nghe những việc mà vợ đã làm với mẹ tôi khi mẹ tôi ốm, mà tôi thì lúc đó đang đi chiến trận không có nhà. Người đó nói rằng tôi là người có phúc lắm mới lấy được Vũ Nương làm vợ. Khi nghe những lời đó, trái tim tôi đau vô cùng, tôi hối hận lắm, cảm thấy ngỡ ngàng trước hành động quyết liệt của vợ mình. Tôi không ngờ được rằng vợ mình lại có thể dám làm hành động như vậy. Trong lúc nóng giận tôi chỉ định đuổi vợ đi ra khỏi nhà, cứ nghĩ rằng nàng sẽ về nhà mẹ đẻ thôi ai ngờ nàng ấy lại tự vẫn, chọn cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình. Tôi đau xót vô cùng.
Buổi tối nhiều đêm tôi không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt là lại nhớ tới người vợ yêu dấu đang ở phương xa, hình ảnh vợ cứ hiện về phảng phất trong tâm trí tôi. Tôi ngồi trước ánh đèn, bóng mình chợt hiện lên vách thì đúng lúc đó con tôi chợt tỉnh giấc và nhận đó là ba của nó. Đến lúc này tôi mới chợt hiểu ra mọi chuyện, người ba mà đêm nào cũng về chơi với con chỉ là chiếc bóng của vợ tôi. Tôi hối hận vô cùng, nước mắt chảy không ngừng nhưng lúc đó thì đã quá muộn và vợ tôi không thể nào sống lại được nữa.
Trong làng tôi có một người đàn ông làm nghề chài lưới tên là Phan Lang, đến tìm gặp và đã kể với tôi là gặp được Vũ Nương dưới thủy cung. Ông nhắn nhở rằng vợ tôi mong được lập đàn giải oan cho nàng siêu thoát. Tôi nghe lời căn dặn của vợ nên cũng thực hiện theo, lập đàn giải oan cho vợ của mình, trong làn sương mờ ảo người vợ yêu quý của tôi hiện lên đang ngồi trên kiệu hoa võng lọng bay lên trời và không bao giờ quay lại với ba con tôi nữa.