Cũng như bao người con của đất Việt, được gặp Bác là một niềm vinh dự lớn. Trong những năm tháng đất nước bị chia cắt, nhiều người con của núi rừng Tây Nguyên được ra miền bắc học tập, công tác đã có cơ hội được gặp Bác, được Bác tận tình thăm hỏi, động viên và những khoảnh khắc ấy dù rất ngắn ngủi đã để lại trong cuộc đời họ những kỷ niệm khó phai. Trong những ngày giữa tháng 5 này, chúng tôi tìm về buôn Bu Yúk xã Đắk Phơi, huyện Lắk (Đắk Lắk) để gặp bà H’Yiêng Đắk Chắt - một trong những người con của núi rừng Tây Nguyên may mắn được gặp Bác Hồ khi đang học văn hóa ở Hà Nội. Dù đã lớn tuổi nhưng bà H’Yiêng vẫn nhớ rõ kỷ niệm sâu đậm đó. “Đó là vào một buổi sáng tháng 3-1964, tôi được thông báo là cùng với một số anh, chị em trong trường chuẩn bị đi gặp Bác Hồ. Đến Phủ Chủ tịch, mọi người không ai chịu ngồi mà đều đứng ở tiền sảnh để đón Bác. Khi thấy Bác bước từ đằng xa đến, dang rộng vòng tay, chúng tôi chạy ùa lại đón Bác như những người con lâu ngàyđược gặp lại cha mẹ của mình. Ai cũng muốn được đứng thật gần Bác, để được nghe Bác nói. Lúc đó thấy tôi nhỏ con và là con em đồng bào Tây Nguyên nên mọi người ưu tiên cho tôi đứng cạnh Bác”.