Mùa hè chợt đến làm lòng tôi xao xuyến lạ. Xao xuyến bởi tôi biết, mình sắp phải chia tay thầy cô, chia tay bạn bè, chia tay cả những buồn vui ngày tới lớp. Tôi còn buồn hơn bởi khi kì nghỉ hè đến cũng sẽ là lúc Nguyên An – cô bạn thân của tôi chuyển đi xa.
Nguyên An cao hơn tôi. Dáng người thanh mảnh, đầy duyên dáng. Vẻ duyên dáng đi liền với khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh càng làm cô bạn của tôi thêm phần xinh xắn. Đôi mắt tròn xoe, đen láy của An chẳng khác nào hai viên ngọc huyền bí, phát sáng long lanh. An thường dùng đôi mắt hút hồn ấy nài nỉ tôi điều gì đó. Cô nàng chớp chớp hàng mi cong vút để thay lời muốn nói. Khi nhìn vẻ đáng yêu ấy, tôi chẳng thể từ chối. Chiếc mũi của bạn cao dọc dừa, xinh xinh. Đôi môi lúc nào cũng hồng hào, căng mọng. Nhờ hàm răng trắng đều tăm tắp, mỗi khi bạn cười, nụ cười lại rạng rỡ như một bông hoa mới hé nở. Nguyên An có mái tóc nâu hạt dẻ, dài qua vai, được uốn xoăn sóng. Mái tóc ấy hệt như mây, bồng bềnh, mềm mại.
Cô bạn thân của tôi là một người điệu đà, đỏng đảnh nhưng vô cùng tình cảm. An thường mặc những chiếc váy xòe bồng bềnh, trông chẳng khác nào nàng công chúa xinh đẹp trong cổ tích. Đêm rằm trung thu năm ngoái, tôi vô tình làm đổ nước vào chiếc váy mà An thích nhất. An chau mày cau có rồi giận dỗi tôi. Tôi không cố ý nên cũng vô cùng ấm ức trước thái độ của bạn. Ngày hôm sau, hai đứa chẳng ai nói với ai câu nào. Giờ ra chơi, tôi nhận được một “mật thư”. Mở ra, tôi thấy bức hình khuôn mặt cười toe toét. Tôi biết, chỉ có Nguyên An mới vẽ được những “tuyệt tác” này. Tôi quay xuống bàn bạn đã thấy đôi mắt tròn xoe kia chớp chớp không ngớt. Vậy là chúng tôi làm lành.
Hè, Nguyên An sẽ vào Đà Nẵng cùng gia đình. Chúng tôi đã cùng nhau vẽ những bức tranh ngộ nghĩnh ôn lại năm năm tình bạn của mình. An đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Tôi hi vọng, dù khoảng cách xa xôi, tình bạn giữa chúng tôi sẽ không bao giờ phai nhạt.