Nhà văn Pháp Anatole France từng nói: “Đọc một câu thơ nghĩa là ta gặp gỡ tâm hồn con người”. Câu nói đã khẳng định vai trò của thơ ca như là nhịp cầu kết nối tâm hồn giữa người viết và người đọc. Trong thơ, mỗi câu chữ đều chứa đựng những cảm xúc, suy tư, và trải nghiệm sống của tác giả, từ đó mở ra khả năng thấu hiểu và đồng cảm sâu sắc ở người đọc. Khi đền với bài thơ “Gò Me” của Hoàng Tố Nguyên, ta như bước vào một thế giới cảm xúc tinh tế, nơi đó hiện lên một tâm hồn nhạy cảm, đầy yêu thương và trăn trở.
Trước hết, bài thơ “Gò Me” là một bản giao hòa đặc biệt về tình yêu quê hương và gia đình. Gò Me trong thơ không chỉ là một địa danh, mà còn là một biểu tượng cho những kỷ niệm đẹp đẽ, những gắn bó thiên liên với tuổi thơ và gia đình. Khi đọc thơ, ta như cãm nhận được nỗi nhớ nhung da diết của tác giả dành cho quê hương – nơi bắt nguồn của tình cảm và đồng thời cũng là nơi gắn liền với những giá trị gia đình.
Không chỉ dừng lại ở tình yêu quê hương, bài thơ “Gò Me” còn mang đắm nỗi hoài niệm và trăn trở về thời gian. Trong từng câu thơ, Hoàng Tố Nguyên như dẫn dắt người đọc quay ngược thời gian, trở lại những ký ức đẹp nhưng đã xa. Cánh đồng, con gò, những người thân yêu tất cả đã thay đổi, nhưng trong ký ức tác giả, đó vẫn là những hình ảnh đắm sâu, gắn liền với đời người. Tâm hồn tác giả nhạy cảm trước sự thay đổi, phai nhạt của thời gian, đồng thời thôi thúc người đọc nhận ra giá trị của những điều thân thuộc trong cuộc sống.
Hơn hết, thơ ca, như nhận định của Anatole France, là một không gian đồng cảm và sẻ chia. Khi đọc “Gò Me”, ta như được mời gọi bước vào thế giới nội tâm của Hoàng Tố Nguyên, nhưng đồng thời cũng được khởi gợi những ký ức, nỗi nhớ và tình yêu ở chính bản thân. Sự giao thoa giữa hai tâm hồn đó khiến thơ ca trở thành một đánh dấu không thể phai nhòa trong lòng người đọc.
Tóm lại, nhận định của Anatole France như một ánh sáng soi tỏ giá trị của thơ ca và bài thơ “Gò Me”. Đọc bài thơ, ta không chỉ “gặp gỡ” tâm hồn Hoàng Tố Nguyên – một tâm hồn đậm tình yêu thương, hoài niệm và trăn trở – mà còn tìm thấy sự đồng điệu trong chính lòng mình. Điều này đã làm nên sức sống bền bỉ của thơ ca: khả năng kết nối tâm hồn con người qua mọi không gian và thời gian