Thơ Thanh Hải bình dị như chính cuộc đời ông, một người chiến sĩ cách mạng trung kiến. Anh đã hiến dâng trọn vẹn cuộc đời cho sự nghiệp cách mạng của dân tộc. Thơ ông vừa có một nốt trầm xao xuyến, lại vừa là hiệu triệu của Tổ quốc. “Mùa xuân nho nhỏ” là món quà cuối cùng của nhà thơ trước khi về với cõi vĩnh hằng, “là lời tự bạch chân thành với những tâm niệm đầy tính nhân văn về lẽ sống và đời thơ.” (Lê Khánh Mai). Những năm tháng cuối đời, con người ấy vẫn thiết tha một tình yêu với cuộc sống, khát khao cống hiến hết thảy cho cuộc đời yêu thương. Với tác giả, mùa xuân trong bài thơ không phải là mùa xuân xanh, mùa xuân hồng hay mùa xuân chín. Đó là mùa xuân nho nhỏ. Người sắp xa lìa cuộc sống, nhìn cả cuộc đời mình thấy nó là một mùa xuân. Mùa xuân của thiên nhiên, đất nước hóa thân thành mùa xuân của con người. Đẹp biết bao nhiêu là những mùa xuân của con người. Nhưng so với thiên nhiên, đất nước bao la, mãi mãi trường tồn thì cuộc đời một con người mới nhỏ bé, ngắn ngủi làm sao. Vậy nên có lẽ nhà thơ chỉ khiêm nhường nhận mình là một mùa xuân nho nhỏ, hi vọng cùng với triệu triệu những con người khác trên khắp mọi miền đất nước góp phần mình làm đẹp thêm cho mùa xuân đất nước. Cao quý biết bao cái ước muốn được lặng lẽ hiến dâng ấy!