Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nhận ngày 20 - 11, hãy kể cho các bạn nghe kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ

3 trả lời
Hỏi chi tiết
727
1
0
Trịnh Quang Đức
21/11/2018 19:37:33
Trong cuộc đời mỗi con người, nhất là với những ai đã và đang ngồi trên ghế nhà trường, hẳn phải có kỉ niệm sâu sắc với thầy (cô) giáo. Với tôi, một kỉ niệm làm tôi nhớ mãi và nó giúp tôi trưởng thành lên rất nhiều, đó là kỉ niệm về cô giáo chủ nhiệm lớp Năm của tôi.
Hồi ấy, tôi là một học sinh ưu tú của lớp. Trong mắt chúng bạn, tôi luôn là một tấm gương học tập và kỉ luật. Các thầy, cô giáo cũng rất yêu quý tôi. Được bạn bè và thầy cô yêu mến, bản tính của tôi luôn pha chút kiêu ngạo cũng là điều dễ hiểu. Càng ngày, tôi càng thêm tự hào về mình.
Phải cái tội nhà tôi quá nghèo. Bố tôi là bộ đội, ông đã nghỉ mất sức từ năm năm nay. Còn mẹ tôi chỉ là công nhân trong một xí nghiệp nhỏ. Dưới tôi còn có hai đứa em. Cũng có thể nói, bữa cơm gia đình tôi chỉ trông vào đồng lương ít ỏi của mẹ mà thôi. Đã có lúc, tôi định bỏ học, ở nhà kiếm việc làm thêm để đỡ đần cho gia đình nhưng bố tôi không cho, người ngăn cản tôi quyết liệt nhất là mẹ. Mẹ nói tôi phải cố gắng học thật giỏi, mai này đi làm, còn phải nuôi hai em ăn học đến nơi đến chốn. Tôi càng thương mẹ bao nhiêu, lại càng tự nhủ với minh, phải cố gắng học để không phụ lòng cha mẹ.
Hôm ấy, trên đường đi học, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại thấy thèm một bát bún riêu quán bà Năm ghê gớm. Lần nào đi qua, bà cũng gọi tôi vào và hứa bán rẻ cho tôi. Nhưng với gia cảnh của tôi, một bát bún tiêu là điều hết sức xa xỉ. Biết vậy nên tôi cũng chẳng dám xin mẹ tiền.
Lần ấy là phiên tôi trực nhật. Cái bát bún riêu cứ lởn vởn trong tâm trí, khiến tôi bần thần cả người. Đang miên man, tôi chợt nhận thấy mình giẫm lên một thứ gì đó. Nhấc chân lên, hóa ra là cái khuyên tai bạc của bạn Lan đánh rơi. Tôi định mang đi trả nhưng mùi thơm và vị ngọt của bát bún riêu làm tôi lặng đi mấy giây. Nhà Lan giàu sụ, một chiếc khuyên tai này chắc chẳng đáng gì! Tôi tự an ủi mình bằng ý nghĩ ngây thơ ấy. Nhân lúc không có ai trong lớp, tôi nhẹ nhàng bỏ cái khuyên tai ấy vào túi quần, lặng lẽ tiếp tục công việc của mình.
Giờ học bắt đầu. Đột nhiên, Lan hét toáng lên. Tôi biết thừa nguyên do nhưng cố tỏ vẻ hiếu kì và ngạc nhiên. Nó vừa thút thít vừa kể đầu đuôi sự việc. Biết tin, tổ trực nhật trong đó có tôi, đứng lên, đề nghị cô giáo và cả lớp cho kiểm tra cặp sách của từng bạn. Chẳng có lí do nào để từ chối, cô giáo tôi đồng ý. Và đương nhiên chiếc khuyên tai vẫn không được tìm ra, bởi nó đang nằm trong túi quần tôi.
Bất chợt một đứa con gái lớp tôi bỗng nảy ra ý tưởng khám người. Ban đầu, cô tôi không đồng tình bởi cô nghĩ làm như vậy sẽ chẳng hay tí nào, nhất là đối với những bạn trong sạch. Đây là đôi khuyên tai do mẹ Lan tặng nó khi bác ấy còn sống nên ý kiến này được cả lớp tôi đồng tình và hưởng ứng. Ai ai trong lớp tôi cũng muốn làm mọi cách vừa để tìm lại chiếc khuyên tai cho Lan, vừa để chứng minh sự trong sạch của mình. Chỉ có tôi là chết điếng cả người. Vã mồ hôi hột, tôi lặng im không nói. Trong đầu tôi đang rối bời. Hay là tìm lí do ra ngoài như đau đầu phải lên y tế, vào toa lét,... để tránh không bị kiểm tra? Nhưng có lẽ tôi làm như vậy thì lại càng khiến mọi người nghi ngờ.
Vài phút sau cuộc thảo luận tìm khuyên tai cho Lan, công việc được tiến hành nhanh chóng. Nam khám nam, nữ khám nữ. Công việc kiểm tra hết sức tỉ mỉ, cẩn thận chứ không như tôi tưởng. Những ai đi giày ba ta cũng đều phải bỏ giày ra để khám. Riêng phần khám các bạn nữ, có cô chủ nhiệm tham gia để công việc nhanh chóng hoàn tất.
Đến lượt tôi, cô vỗ mạnh vào vai tôi và nói: “Giơ tay lên con!”. Tôi cảm tưởng như tay tôi dang nâng khối đá nặng đến chục ki-lô-gam vậy, việc giơ tay lên thôi mà đối với tôi sao mà nặng nề đến thế. Cô khám tóc, áo, quần, giày,... Bất chợt, cô dừng tay lại ở túi quần tôi khoảng vài giây. Quãng thời gian đó với tôi tưởng chừng là một thế kỉ vậy. Tôi thấy lạnh cả sống lưng, mặt tôi trắng bệch, không còn giọt máu. Ánh mắt cô nhìn tôi đầy nỗi thất vọng, cái nhìn ấy chứa đựng một nỗi buồn da diết, khôn nguôi. Bỗng cô nở một nụ cười phúc hậu với tôi và nói thật to như để cả lớp nghe thấy: “Được rồi! Con có thể về chỗ của mình.
Các bạn tiếp theo. Nhanh lên con!”. Bước qua ải, tim tôi đập loạn xạ. về chỗ ngồi mà tôi “tim đập chân run”, không dám nhìn cô. Cả tiết học hôm ấy, tôi chẳng chú tâm vào bài vở được. Tôi thấy lạ rằng sao lúc ấy cô không lật tẩy tôi mà lại bỏ qua cho tôi như thế. Rồi bao câu hỏi xoay quanh chiếc khuyên tai của Lan và bát bún riêu cứ chạy vòng quanh trong tâm trí tôi. Cuối giờ, cô bảo tôi ở lại:
Giờ đây, sân trường im lặng, để sự tĩnh mịch ấy cho cuộc trò chuyện của hai cô trò tôi. Cô hỏi: “Sao em lại làm thế? Cô rất thất vọng về em!”. Không nói được gì, tôi bật khóc. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt cô và cũng là lần đầu tiên tôi nói được ra những suy nghĩ ấm ức của mình bởi sự quyến rũ chết người mà bát bún riêu đưa lại, để tôi mắc một khuyết điểm động trời này. Giá như có khe hở nào dưới đất, tôi thề sẽ chui xuống đó ngay lập tức cho đỡ xấu hổ. Nói hết những gì trong lòng mình ấp ủ lâu nay, tôi như trút một gánh nặng. Rồi tôi xin lỗi cô, đưa cho cô chiếc khuyên tai kia và nói mong cô sẽ đưa trả tận tay cho Lan. Cô rút trong túi ra một tờ giấy bạc đưa cho tôi. Cô nói tôi hãy ăn một bát bún riêu thật ngon, cô bắt tôi hứa từ nay sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Cầm tờ bạc cô đưa, tôi ăn năn vô cùng và tự hỏi sao cô tốt bụng đến thế.
Trưa hôm đó, đi học về, tôi ghé vào cửa hàng bún riêu của bà Năm, ăn bát bún riêu mà tôi ao ước bấy lâu. Những giọt nước mắt ăn năn, nóng hổi rơi, ướt đầm cả má, tôi cảm nhận được vị đắng của mồ hôi mà cô đã đổ ra qua bao tháng ngày vất vả. Cô đã giúp tôi hiểu được ý nghĩa đích thực của câu nói: “Đói cho sạch, rách cho thơm”.
Hôm sau, cả lớp tôi đều vui mừng thay cho Lan vì đã tìm được chiếc khuyên tai, hỏi ra mới hay bác bảo vệ đã nhặt được và đưa cho cô tối hôm qua. Cô nói đã thay mặt Lan cảm ơn bác bảo vệ và cô mong muốn cả lớp sẽ đoàn kết, nỗ lực hết sức chuẩn bị cho buổi kết nạp đội viên mới vào buổi sinh hoạt cuối tuần.
Vậy là mọi chuyện đã kết thúc một cách êm đẹp qua sự khéo léo của cô giáo tôi. Buổi sinh hoạt diễn ra hết sức náo nhiệt trong không khí vui vẻ của cả lớp. Riêng tôi, qua sự việc vừa rồi, tôi đã nghiệm ra được một điều: sự no ấm không bao giờ xây dựng trên của cải của người khác mà phải do bàn tay mình tạo dựng. Như vậy, nó mới bền chặt và lâu dài.
Tuy mọi thứ đã qua nhưng kỉ niệm về cô giáo chủ nhiệm lớp Năm vẫn im đậm trong trí tôi, nó đã đem lại cho tôi một cái nhìn đúng đắn về lẽ sống. Và cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Nguyễn Đình Thái
21/11/2018 19:38:03
Guồng quay của thời gian vẫn cứ trôi đi lặng lẽ và âm thầm, có những kỉ niệm đã lãng quên vào quá khứ nhưng có những kỉ niệm sống mãi cùng thời gian. Với tôi, mỗi khi nghe những giai điệu du dương ngọt ngào: Như dòng suối ra sông như dòng sông ra biển rộng, trang sách hồng ước mơ, thầy cô cho em mùa xuân từ bên kia mái trường đang tổ chức lễ kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam 20 - 11 là lòng tôi lại xao xuyến bùi ngùi nhớ lại những kỉ niệm ngày nào - còn là một cậu học sinh nghịch ngợm. Nhất là kỉ niệm về một lần bị ốm và cô Hạnh - chủ nhiệm năm lớp 5 đã đến chăm sóc tôi.
Cô Hạnh là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Cô có mái tóc dài đen bóng, khuôn mặt trái xoan, làn da ngăm ngăm vì lửa đạn chiến trường. Chiếc nón lá, tấm áo bà ba và chiếc xe đạp thống nhất cũ là tất cả. Những gì dung dị nhất trong cô mà mỗi chúng tôi cảm nhận được. Nghe bố mẹ tôi kể lại, trước kia cô là thanh niên xung phong, do bị thương nên cô được về địa phương. Bắt đầu từ đó cô đi học lớp tại chức và trở thành giáo viên. Do hoàn cảnh nên cô không thể có con. Vì thế cô coi chúng tôi như con đẻ của mình, chăm lo dạy dỗ chúng tôi tận tình chu đáo. Cô thường hay kể chuyện những ngày kháng chiến cho chúng tôi nghe. Cô là bạn của bố mẹ tôi nên cũng hay đến nhà tôi chơi. Tôi vốn là cậu học trò hiếu động, nghịch ngợm nhưng lại yếu. Chẳng vậy mà bạn bè gọi tôi với cái tên "sóc con" rất hồn nhiên, ngây thơ nhưng lại đầy cá tính. Vì lần ấy bố mẹ tôi phải lên Lạng Sơn nên để anh em tôi ở nhà. Trước khi đi, bố mẹ tôi còn nhờ cô thỉnh thoảng đến chơi và trông nom giúp tôi. Mùa hè đã bắt đầu với cái nắng chói chang, nóng bức. Vốn là người thích bóng đá nên tôi chơi suốt cả buổi trưa cùng các bạn mà không đội mũ, nón. Chiều về tôi đã bị ốm. Nghe bạn tôi kể, buổi chiều hôm đó thấy tôi không đi học, cô đã hỏi các bạn và biết tôi bị ốm. Sau buổi học cô đã đến nhà tôi, thấy tôi nằm trên giường, cô khẽ bước đến:
- Nam, em có mệt lắm không? Cô đã bảo đi ra ngoài phải đội mũ, đội nón vào rồi mà lại không nghe...
Tôi hiểu rằng cô nói vậy thôi chứ cô thương tôi lắm. Đã từ lâu cô coi tôi như con của mình. Tôi ốm thế này chắc cô buồn lắm. Cô nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Lúc bấy giờ, nhìn cô tôi củng thấy nghẹn ngào và khẽ cất tiếng:
- Em xin lỗi cô, em không sao ạ, một lát là khỏi thôi.
Cô đưa tay vuốt lên mái tóc tôi. Dường như tôi có cảm giác ấm áp đến khó tả, rưng rưng, nồng đượm. Cô lấy thuốc cho tôi uống và bảo tôi nằm xuống để cô đi nấu cháo.
Hàng ngày, đôi bàn tay gầy gầy ấy thường nắn nót viết trên bảng dòng chữ: Tập đọc, hay bắt tay bầy trẻ thơ rèn chữ, thì nay, lại khéo léo nhẹ nhàng vuốt ve một cậu học trò, như người mẹ gần gũi với con. Cô đưa bát cháo cho tôi và ngắm nhìn tôi ăn. Chao ôi! Phải chăng đó là tình cảm chân thành cao cả của một người đã chở bao chuyến đò, đưa bao người con của quê hương sang sông đang trao cho đứa con này tất cả sự trìu mến thiêng liêng đến thế. Trong ánh mắt ấy, cả tình yêu thương con trẻ, và bao mong mỏi chờ đợi. Tất cả những câu hỏi đó dồn dập xuất hiện trong tôi khiến tôi xao xuyến, xúc động. Cô ngồi cạnh tôi như người mẹ hiền đứng nhìn đứa con thơ dại đang ngủ say trong giấc mơ hồng.
Hôm sau, tôi đỡ hơn và đi học. Vừa bước vào lớp, cô đã hỏi tôi:
- Nam, em đã khỏi hẳn chưa?
Tôi đứng lên rụt rè:
- Thưa cô, em đã đỡ nhiều rồi ạ!
Cô cho tôi ngồi xuống và nhắc nhở cả lớp:
Bây giờ đang là mùa hè, trời rất là nóng, nắng gắt. Vì vậy các con đi đâu cũng phải đội mũ vào; mà đừng có đá bóng vào buổi trưa. Các con rõ chưa?
Cả lớp chúng tôi đồng thanh:
- Dạ, thưa cô chúng con nhớ rồi ạ!
Và thế là bài giảng bắt đầu. Ngồi trong lớp, tôi cố gắng lắng nghe những gì cô nói. Giờ đây tôi mới cảm thấy cái giai điệu ngọt ngào trong bài giảng của cô. Nó giống như giọng mẹ tôi khi kể chuyện cho tôi nghe.
Từ đó, tôi hay sang nhà cô chơi, giúp cô một số công việc nhà, hỏi cô cách làm bài toán khó hay một bài văn hay.
Chắc sẽ chẳng bao giờ tôi quên được cô, người đã cho tôi những hành trang kiến thức, đạo làm người ngày hôm nay. Vì chúng tôi, cô đã hi sinh cả cuộc đời làm nghề giáo, dìu dắt lớp măng non của đất nước vì sự nghiệp mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người. Các thầy cô giáo đã chắp cánh ước mơ cho chúng tôi bay vào đời. Và chúng tôi nguyện sẽ mãi cống hiến, noi gương các thầy cô.
Cô là người mẹ thứ hai của tôi, như ngọn đèn soi sáng cho chúng tôi mỗi bước đi. Những bài học cô dạy như hành trang giúp tôi vững vàng bay vào đời và chắc rằng tôi sẽ không bao giờ quên được cô với những kỉ niệm ấy. Nó là điểm tựa cho tôi ngày hôm nay tiếp bước theo "sự nghiệp trồng người" vĩ đại, là kỉ niệm hằn sâu trong kí ức tôi.
0
0
nguyễn trà my
21/11/2018 19:38:09
Tôi 14 tuổi. Cái tuổi này chưa phải là lớn nhưng cũng không còn bé nữa. Tôi đã đủ lớn để nhận thức được đúng – sai. Tôi đã biết khóc trước những mảnh đời bất hạnh, biết cười khi thấy người khác vui. Tôi đã biết cúi xuống nhặt mảnh chai dưới đường để bảo vệ chân mình và chân những người đi sau. Tôi cũng đã biết biết ơn những người có ơn với tôi nữa….Tất cả những điều ấy đều là do thầy đã dạy tôi.
Tôi vẫn thường được nhìn thấy thầy vào mỗi buổi sớm mai, khi mà thầy đi dạy qua nhà tôi. Tôi vẫn thường cảm thấy lòng bồi hồi nhớ lại quãng thời gian trước đây vào lúc đó ngoài ra thì lại không (!?). Hôm nay thì lại khác…Tôi nghe một đoạn quảng cáo:
Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng
Là gì? Em biết không?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi….
Câu hát này…sao nó thân quen quá! Cố lục tìm những mảng kí ức bừa bộn, tôi cố tìm những gì liên quan đến câu hát đó.
A! Phải rồi! Nó đây rồi!
Thầy của tôi vẫn để nhạc chuông điện thoại là bài hát này. Thầy hay nói với chúng tôi là thầy rất thích bài hát này, nó ý nghĩa. Thầy nói, sống trên đời là phải biết giữ lại những gì tốt đẹp, quên đi những gì đáng quên. Và đặc biệt là phải biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Như là để gió cuốn đi….
Thế đấy! Thầy đã dạy chúng tôi phải sống như thế đấy! Vậy mà, bây giờ tôi mới thấm thía. Còm hồi lớp 4, cái thời điểm thầy dạy thì tôi chỉ vâng dạ cho xong chuyện.
Bạn bảo tôi kể về kỉ niệm đáng nhớ về thầy giáo ư? Nhiều lắm, không kể nổi đâu! Tôi chỉ có thể nói với bạn rằng chính thầy cũng là một kỉ niệm đáng nhớ với tôi rồi!
Tôi vẫn luôn thấy tiếc vì thời gian chúng tôi học với thầy quá ít ỏi. Đến nỗi, tôi cứ cảm thấy áy náy vì chưa làm được cho thầy điều gì cả. Thầy đã dạy dỗ 12 đứa học sinh chúng tôi rất chu đáo. Thầy dạy chúng tôi mẹo làm toán nhanh, dạy cả cách làm một bài văn thế nào cho đúng yêu cầu nữa. Thầy có hẳn một kho tàng chuyện cười, tôi nghĩ thế, nên cứ lúc nào chúng tôi mệt là thầy lại kể cho chúng tôi nghe. Học với thầy, chúng tôi luôn cảm thấy dễ chịu, thoải mái.
Nhà thầy ở xa trường hơn 20 cây số, thế mà dù nắng hay mưa, thầy luôn đến lớp đúng giờ. Thầy đến, mang cho chúng tôi bao nhiêu là điều mới lạ. Thầy như cơn gió thổi vào lòng những đứa học sinh lam lũ của mình những luồng gió mới. Thầy như tia nắng ban mai thắp sáng ước mơ tôi, gieo cho chúng tôi bao nhiêu ước mơ và hoài bão.
Thầy vẫn bảo: “Nếu chỉ được một lần duy nhất đi trên con đường đầy hoa, các con sẽ chọn bông hoa nào?”. Giờ thì, con đã hiểu thầy nói gì rồi, thầy ạ. Con sẽ chọn cho con “bông hoa” cơ hội nào đẹp nhất. Thầy cũng bảo thầy không có con, thế nên thầy xem chúng tôi như con của mình vậy. Thầy đối xử với tôi rất tốt. Thế nên chúng tôi vẫn cố gắng làm thầy vui, như cách những đứa con đang báo hiếu cho cha mình vậy.
Thầy trò chúng tôi đã gắn bó với nhau như thế đấy. Ấy vậy mà, sự thật thật trớ trêu. Giữa học kỳ II lớp 4, thầy phải chuyển trường. Khi nghe thầy hiệu phó nói, chúng tôi như không tin vào tai mình. Tôi còn nhớ như in cái ngày hôm ấy. Đó là thứ 2, ngày 21, tháng 2. Chúng tôi đã khóc rất nhiều. Thầy của tôi sắp phải xa chúng tôi rồi! Phải làm thế nào đây? Thầy cũng đã rơi nước mắt đấy. Thầy trò chúng tôi cứ nhìn nhau mà khóc suốt. Thầy dặn chúng tôi: “Các con ở lại nhớ nghe lời thầy giáo mới, phải chịu khó mà học hành. Cơ hội đến với người ta không nhiều, thế nên các con phải biết nắm bắt. Chúc các con sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Thôi, chào các con ở lại, thầy đi đây! “Chúng tôi đã khóc nhiều lắm. Tôi còn ngây thơ hỏi: “Thầy đi thì bao giờ về ạ?”. Tôi đã từng nghĩ, thầy giờ đã không còn là thầy của tôi nữa rồi!
Nhưng mà không phải vậy đâu, thầy vẫn mãi là thầy của chúng tôi chứ. Bây giờ, mỗi sớm mai thấy thầy, tôi vẫn không quên chào thầy. Và, thật vui, thầy vẫn nhận ra tôi, thầy còn cười với tôi nữa. Tôi cũng rất tự hào vì đến giờ tôi vẫn làm theo lời thầy dạy: Biết tôn sư trọng đạo, biết ơn người có ơn với mình. Hạnh phúc hơn là, hồi lớp 7, khi tôi viết truyện về thầy, truyện của tôi được giải ba đấy. Thầy ơi, thầy có biết không, con viết về thầy được giải ba đấy, thầy ạ !
Đã hơn 4 năm rồi nhưng tôi vẫn không quên được thầy. Có lẽ vì thầy là kỉ niệm khó quên trong lòng tôi. Tuy xa thầy rồi, nhưng những bài học thầy dạy tôi vẫn chưa quên. Thầy ơi, tuy hôm nay đã là 26/11 rồi, nhưng con vẫn nhân ngày nhà giáo Việt Nam, con chúc thầy mạnh khỏe, có một cuộc sống hạnh phúc. Đặc biệt là thành công trong sự nghiệp trồng người cao quý của mình. Và…thầy hãy chờ xem con thực hiện ước mơ của mình như thế nào, thầy nhé!

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 9 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k