dĩ vãng đã xa, trong một khu rừng rậm rạp, có hai loài động vật sống gần nhau, đó là kiến và châu chấu. Mỗi ngày, kiến lao động mệt mỏi để xây dựng tổ ong, lấy mật và chăm sóc cho tổ. Trong khi đó, châu chấu chỉ biết hát ca, vui vẻ và không quan tâm đến việc lao động hay tiết kiệm. Một ngày nọ, khi mùa đông đến, khu rừng bị bão tuyết bao phủ, thức ăn trở nên khan hiếm. Kiến phải đối mặt với nguy cơ đói khát và lạnh lẽo. Trong khi đó, châu chấu vẫn hát ca, không lo lắng về tương lai. Cuối cùng, khi đói khát tràn về, kiến đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của châu chấu. Nhưng châu chấu đã từ chối giúp đỡ vì đã quá mải mê với việc hát ca. Kiến phải chịu đựng nỗi đau đói khát, trong khi châu chấu vẫn hát ca vui vẻ. Từ câu chuyện này, chúng ta học được rằng lao động và tiết kiệm là quan trọng, không nên lãng phí thời gian và tài nguyên. Chúng ta cần phải chuẩn bị cho tương lai và không nên chỉ sống trong hiện tại. Đồng thời, cũng cần biết đến lòng tự trọng và sẵn lòng giúp đỡ người khác khi chúng ta có khả năng.