cho minh 10 diem nha ban iu:333
Bức tranh thôn quê trong bài thơ "Mưa Xuân II" của Nguyễn Bính mang đến cho người đọc một cảm nhận sâu lắng về vẻ đẹp tinh khôi, trong lành của vùng quê yên bình. Chiều ấm, mùi hương thoang thoảng, gió nhè nhẹ kèm theo cơn mưa nhỏ nhẹ, tạo nên một không gian thơ mộng, dịu dàng. Cây cam, cây quýt giao nhau cành lá, tạo nên một bức tranh tự nhiên tuyệt vời, khiến người ta cảm thấy bình yên và hài lòng.
Nhìn thấy những chi tiết nhỏ như tơ nhện trắng ngần, bướm bay không ướt cánh, người đi trẩy hội tóc phơi trần, đường mát da chân lúa mát mình, đôi bờ cỏ dại nở hoa xanh, gò cao đứng sững trâu kềnh bụng, núi lên gọn nét đá tươi màu, xe lửa về Nam chạy chạy mau, bãi lạch bờ dâu sẫm lá tơ... tất cả tạo nên một bức tranh thôn quê đẹp đẽ, hài hòa và gần gũi.
Nguyễn Bính đã thành công trong việc tái hiện vẻ đẹp của quê hương thông qua những từ ngữ mộc mạc, giản dị nhưng đầy tình cảm. Ông đã tạo ra một không gian thơ mộng, lãng mạn, khiến người đọc không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn nhận thức được giá trị tinh thần, tình yêu thương và sự gắn bó mạnh mẽ với quê hương.
Với Nguyễn Bính, quê hương không chỉ là nơi sinh sống mà còn là nguồn cảm hứng vô tận cho tác phẩm của mình. Bức tranh thôn quê trong bài thơ "Mưa Xuân II" không chỉ là một bức tranh vẽ về cảnh đẹp tự nhiên mà còn là biểu tượng cho tình yêu thương, sự gắn bó và kiêng kỵ với đất đai, với người dân nơi quê hương yêu dấu. Đó chính là vẻ đẹp đích thực của bức tranh thôn quê mà Nguyễn Bính đã tài tình tái hiện trong tác phẩm của mình.