Người ta thường nói :" Tức cảnh sinh tình" là như thế, khi nhìn thấy một cảnh đẹp thì lòng ta lại bất chợt dâng lên những cảm xúc kì lạ, những kĩ niệm dù trải qua bao năm tháng thì bây giờ cũng sống dậy. Đối với tôi, cảnh chiều tà buồn man mác ở vùng quê tuổi thơ đã khiến tôi phải bùi ngùi trào nước mắt, những giọt nước mắt của vui mừng khi trở về, những giọt nước mắt buồn bã khi chợt nhận ra kỉ niệm đã đi xa quá. Chiều hôm ấy tôi về quê, cái nơi mà tôi đã xa mấy năm ấy. Cái vùng làm chài nhỏ ấy, đứng tại trước cổng nhìn thẳng ra buổi chiều bâng khuâng vùng biển, ánh nắng vàng nhẹ phủ lên bộ quần áo của tôi, như thể đang sưới ấm chào người về, như thể trút hơi thở ấm cuối ngày. Đứng cạnh con thuyền nhỏ, những hạt cát mềm giòn trôi qua kẽ tay, tôi tưởng chừng như chỉ còn 15 tuổi, nhiệt ý dâng trào mà nỗi buồn chẳng thấy. Mặt trời to lớn đằng xa- đỏ thẫm, dữ dội, như một bánh xe lớn có thể chạy tới bên tôi bất cứ lúc nào, nhưng không, nó cứ đứng đấy, chôn mình dưới làn nước nhượm toàn những gam màu lạnh mà nhìn chằm vào tôi. Sóng vỗ, từng đợt làm ướt chân tôi, lăn tăn nhỏ bé mà đẹp đẽ, nó làm trôi đi nhữn vỏ sò nát tan, nó cũng làm xập bao lâu đài cát xệp xệ, tôi tự hỏi: Phải chăng sóng đã làm trôi đi tuổi xuân của tôi rồi?