Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Cảm nhận của em về 2 đoạn thơ sau..

cảm nhận của em về 2 đoạn thơ sau

          Áo anh rách vai
          Quần tôi có vài mảnh vá
          Miệng cười buốt giá
          Chân không giày
          Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!
                                      Đồng chí ( Chính Hữu )
 

           Những chiếc xe từ trong bom rơi
           Đã về đây họp thành tiểu đội
           Gặp bạn bè suốt dọc đường đi tới
           Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.
                                         btvtdxkk ( Phạm Tiến Duật )

2 trả lời
Hỏi chi tiết
42
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Hai đoạn thơ trên đều thể hiện tinh thần đồng đội và tình cảm gắn bó giữa những người lính trong hoàn cảnh chiến tranh, nhưng mỗi đoạn lại có cách thể hiện và cảm xúc riêng biệt.

### Đoạn thơ từ bài "Đồng chí" của Chính Hữu:

**Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!**

Đoạn thơ này thể hiện sự gian khổ, thiếu thốn của những người lính trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Hình ảnh "áo anh rách vai", "quần tôi có vài mảnh vá", "chân không giày" đều là những biểu tượng của sự khó khăn, thiếu thốn về vật chất. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, tình đồng đội, tình người vẫn tỏa sáng. Câu "Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!" là biểu tượng của sự đoàn kết, sẻ chia và tình cảm gắn bó giữa những người lính. Họ không chỉ cùng nhau chiến đấu mà còn cùng nhau vượt qua những khó khăn, gian khổ. Tình cảm này là nguồn động viên lớn lao, giúp họ vượt qua mọi thử thách.

### Đoạn thơ từ bài "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của Phạm Tiến Duật:

**Những chiếc xe từ trong bom rơi
Đã về đây họp thành tiểu đội
Gặp bạn bè suốt dọc đường đi tới
Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.**

Đoạn thơ này thể hiện tinh thần lạc quan, dũng cảm của những người lính lái xe trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Hình ảnh "những chiếc xe từ trong bom rơi" cho thấy sự nguy hiểm, khốc liệt của chiến tranh. Tuy nhiên, những người lính vẫn giữ được tinh thần lạc quan, vui vẻ khi "họp thành tiểu đội" và "gặp bạn bè suốt dọc đường đi tới". Hình ảnh "bắt tay qua cửa kính vỡ rồi" là biểu tượng của sự đoàn kết, tình đồng đội trong hoàn cảnh khó khăn. Dù xe không còn nguyên vẹn, cửa kính đã vỡ, nhưng tình cảm giữa những người lính vẫn không hề bị ảnh hưởng. Họ vẫn bắt tay, chia sẻ niềm vui, niềm tin và sự quyết tâm chiến đấu.

### Tổng kết:

Cả hai đoạn thơ đều thể hiện tinh thần đồng đội, tình cảm gắn bó giữa những người lính trong hoàn cảnh chiến tranh. Tuy nhiên, đoạn thơ của Chính Hữu nhấn mạnh vào sự gian khổ, thiếu thốn và tình cảm sẻ chia, còn đoạn thơ của Phạm Tiến Duật lại nhấn mạnh vào tinh thần lạc quan, dũng cảm và sự đoàn kết trong hoàn cảnh khốc liệt. Cả hai đều là những bức tranh chân thực và xúc động về cuộc sống và tinh thần của những người lính trong chiến tranh.
1
0
Thợ Săn Anh Hùng
04/06 19:49:23
+5đ tặng

Vượt lên tất cả, tình đồng chí không những chỉ là sự thông cảm, chia sẻ cho nhau về nỗi lòng trong tâm thức mỗi người mà họ còn chia sẻ những thiếu thốn, gian khổ nơi chiến trường đầy chông gai:

“Áo anh rách vai

Quần tôi có vài mảnh vá

Miệng cười buốt giá

Chân không giầy

Thương nhau tay nắm lấy bàn tay”

Những người chiến sĩ , người lính gặp nhau chung một chiến hào và trở thành đồng đội của nhau. Hình ảnh manh áo cánh mỏng manh mà họ khoác trên mình gợi sự thiếu thốn trên đường tong quân. Giữa đêm đông lạnh, người chiến sĩ chỉ phong phanh trên mình chiếc áo bị rách vai chứ không phải được áo ấm, lành lặn. Nhưng tình đồng chí gắn bó, chia sẻ cho nhau khiến ta rất cảm động:

“Áo anh rách vai

Quần tôi có vài mảnh vá”

Những người khoác áo lính cùng đồng cam cộng khổ, giúp đỡ nhau trong khó khăn. Đó là một tình cảm đẹp mà trong sáng. Chính Hữu viết bằng cả tấm lòng trân trọng và nâng cảm xúc của người đọc lên bội phần. những vần thơ chân thực, lời thơ mộc mạc, giản dị. Trong đêm ấy, một đêm buốt cóng, giá lạnh, nụ cười vẫn nở trên khóe môi của mỗi người:

“Miệng cười buốt giá

Chân không giầy”

Trong cái buốt giá của mùa đông lạnh lẽo nơi chiến trường xa xôi, khu rừng heo hắt, đôi môi thâm tím, tái nhợt lộ rõ trên khuôn mặt người lính nhưng họ vẫn cười với nhau, vẫn tươi vui vượt lên trên gian khổ. Tác giả không dùng “nụ cười” mà dùng “miệng cười”. Có lẽ điều đó thể hiện niềm lạc quan, yêu đời của người lính. Miệng cười rất tê tái mà khó tả. Nếu như ở nhà, với làng quê thân thuộc, người lính ấy đi chân trần ra ruộng cày thì nơi biên cương trận địa, đôi chân ấy không hề ngần ngại “chân không giầy” bước vào biển khổ, bước vào những nguy hiểm đầy chông gai và thử thách. Hay khi đôi chân ấy bị đau, bị trầy xước sẽ có vợ anh, gia đình anh quan tâm, chăm sóc để chữa lành vết thương nhưng ở đây anh sẽ phải tự mình cứu lấy mình và có thêm những đồng đội, đồng chí chia sẻ, giúp đỡ anh.

Cái rét buốt giá lạnh nơi núi rừng heo hút thật là đầy gian khó bởi sự thiếu thốn phong phanh trên mình chiếc áo cánh. Anh đã từng chịu đựng và nếm trải cái rét của mùa đông nơi quê nhà nhưng ở đó anh được mặc áo ấm, chân mang giầy… nhưng nơi chiến trường thì không. Nhưng mặc dù có thiếu thốn, khó khăn anh vẫn luôn mang trong mình lí tưởng cao đẹp, không hề buông xuôi ý chí. Trong cùng tập thể cái buốt giá của mùa đông không làm những người lính nản lòng, vẫn cùng nhua tiếp cho nhau thêm sức mạnh:

“Thương nhau tay nắm lấy bàn tay”

Hơi ấm của tình đồng đội như làm ấm lòng, sưởi ấm cả một bầu không gian, xua đi cái lạnh lẽo của đất trời. Nơi xa quê, tình cảm xiết chặt của vòng tay đồng đội đã cho anh cảm nhận được hơi ấm của gia đình, vợ con, nâng đỡ anh bước tiếp trên trên chặng đường cứu nước đầy gian lao còn dài.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Gouu Tduz
04/06 20:00:35
+4đ tặng
Trở lại với cuộc sống chiến đấu nơi chiến trường ác liệt, chống chọi với cái nóng lạnh của sốt rét rừng, họ luôn đồng cam cộng khổ, chia sẻ cho nhau những khó khăn, thiếu thốn về vật chất:
Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Những thiếu thốn nhỏ nhoi đó được diễn tả bằng những từ ngữ vô cùng mộc mạc, giản dị cùng giọng thơ bình thản không chút bận tâm. Không như:
Rách tả tơi rồi đôi giày vạn dặm
Bụi trường chinh phai bạc áo hào hoa
trong bài “Ngày về” của nhà thơ. Dường như ở hai câu này, quần áo, giày dép như được lý tưởng hóa lên, đậm chất trữ tình hơn. Vượt qua hoàn cảnh ấy, những người đồng chí vẫn “thương nhau tay nắm lấy bàn tay”. Đó là cử chỉ thân thương đơn giản nhưng qua nó, họ truyền những hơi ấm tình thương cho nhau, truyền nghị lực chiến đấu cho nhau trong phiên canh gác. Giữa cảnh núi rừng mênh mông heo hút giữa đêm khuya, họ“đứng cạnh bên nhau”, kề vai sát cánh bên nhau “chờ giặc tới” dưới màn sương muối lạnh lẽo cùng nụ cười ngạo nghễ trên môi. Nụ cười “buốt giá” ấy là nụ cười lạc quan chiến thằng, là nụ cười tỏa sáng trong đêm, sưởi ấm tâm hồn những con người anh dũng.
Hình ảnh "những chiếc xe từ trong bom rơi" đã gợi lên cho chúng ta thấy không chỉ là sự khốc liệt của chiến tranh mà còn là sự gan góc, kiên cường của những người lính lái xe. Trải qua quãng đường dài với những "bom giật bom rung", những chiếc xe của những người lính lái xe giờ đây quây quần bên nhau thành một "tiểu đội". Những cái "bắt tay" vội vã "qua cửa kính vỡ rồi" đã thể hiện được tình đồng đội, đồng chí thắm thiết, gần gũi. Cái bắt tay không chỉ là lời chào hỏi mà còn là sự sẻ chia, lời động viên lẫn nhau của những người lính.
LIKE VÀ CHẤM ĐIỂM CHO MÌNH NHÉ:3.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo