Con sông Hồng chảy qua quê hương em. Dòng sông đẹp như một dải lụa đào vắt ngang lên tấm áo xanh mướt của đồng bằng Bắc Bộ. Nó đã gắn bó với tuổi thơ ấu của em, làm ấm lòng biết bao trái tim bé nhỏ. Ôi! Con sông thân thương! Xa xa, dáng nằm của con sông Hồng vẫn muôn đời đỏ nặng phù sa, thế đứng hiên ngang như rồng cuộn hổ ngồi ngàn năm hiện lên ấm màu hoài niệm. Có lẽ mặt sông thường đỏ thắm như màu thẹn thùng của màu môi thiếu nữ. Ánh bình minh vàng chan hoà trên mặt sông ấm áp. Những đám cỏ non còn ướt đẫm sương đêm, ngơ ngác trong giấc mộng ngọt ngào. Từng đoàn thuyền giong buồm ra khơi, thả lưới đánh cá. Những tiếng hò, tiếng hát vang lên xáo động cả mặt sông. Trông kìa, các em bé té nước cho nhau cười như nắc nẻ. Chúng bơi lội, chúng lặn ngụp như những chú cá heo. Sông dịu dàng ôm chúng vào lòng như một người mẹ. Sông chảy giữa những bụi dâu, bãi mía xanh ngắt. Tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ, như hát, như reo vui cùng chúng em. Hai bên bờ, các cô các bà đem chăn màn ra giặt ra phơi, mồ hôi ướt đẫm tấm lưng gầy… Ôi dòng sông! Sông đẹp dịu dàng trong những ngày nắng đẹp, sông trắng xoá trong những cơn mưa bụi mùa hè.
Quê hương em có biết bao nhiêu cảnh đẹp. Nhưng gắn bó nhất là dòng sông với thật nhiều kỉ niệm. Con sông này thuộc một nhánh của sông Hồng. Buổi sáng dòng sông giống như một dải lụa đào thướt tha. Đến trưa, khi mặt trời lên cao, ánh nắng đổ xuống làm mặt sông lấp loáng ánh vàng chói chang. Hai bên bờ, cây cối mọc xanh mướt. Dưới sông, những chú cá tung tăng bơi lượn. Chiều chiều, bọn trẻ chúng em rủ nhau ra sông tắm. Làn nước trong lành mát mẻ đã xua tan đi cái nóng bức của mùa hè. Em yêu dòng sông quê hương mình biết bao nhiêu.