Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể 1 việc làm tốt của em (khoảng 20 câu)

Kể 1 việc làm tốt của em (khoảng 20 câu :( )
 
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
60
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Một trong những việc làm tốt mà em đã thực hiện là tham gia vào một dự án tình nguyện giúp đỡ trẻ em mồ côi tại một trung tâm bảo trợ xã hội. Dự án này kéo dài trong suốt mùa hè năm ngoái và đã để lại cho em nhiều kỷ niệm đáng nhớ.

Ban đầu, em cùng các bạn trong nhóm tình nguyện đã lên kế hoạch chi tiết cho các hoạt động sẽ diễn ra tại trung tâm. Chúng em đã tổ chức các buổi học bổ ích, giúp các em nhỏ ôn tập kiến thức trong kỳ nghỉ hè. Ngoài ra, chúng em còn tổ chức các hoạt động vui chơi, giải trí như vẽ tranh, làm đồ thủ công, và các trò chơi vận động để các em có thể phát triển toàn diện cả về trí tuệ và thể chất.

Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất là khi chúng em tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ. Các em nhỏ đã rất hào hứng tham gia và tự tin biểu diễn những tiết mục mà mình yêu thích. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt các em, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào vì đã góp phần mang lại niềm vui cho các em.

Không chỉ dừng lại ở đó, chúng em còn tổ chức các buổi tư vấn tâm lý, giúp các em vượt qua những khó khăn trong cuộc sống và tìm lại niềm tin vào tương lai. Chúng em đã lắng nghe những câu chuyện của các em, chia sẻ và động viên các em vượt qua những nỗi buồn, lo lắng.

Qua dự án này, em đã học được rất nhiều điều quý giá. Em nhận ra rằng, việc giúp đỡ người khác không chỉ mang lại niềm vui cho họ mà còn giúp bản thân mình trưởng thành hơn. Em cảm thấy mình đã trở nên kiên nhẫn, biết lắng nghe và thấu hiểu hơn. Hơn nữa, em cũng nhận thấy rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có tình yêu thương và sự sẻ chia, mọi người đều có thể vượt qua.

Dự án tình nguyện này đã để lại trong em nhiều kỷ niệm đẹp và những bài học quý báu. Em hy vọng rằng, trong tương lai, em sẽ có thêm nhiều cơ hội để tham gia vào các hoạt động tình nguyện, góp phần mang lại niềm vui và hạnh phúc cho những người xung quanh.
1
2
Altrøx
02/07 11:45:13
+5đ tặng

Chủ nhật tuần này, gia đình của tôi sẽ dọn dẹp nhà cửa để đón năm mới. Từ sáng sớm, mọi người đã thức dậy để ăn sáng. Đúng tám giờ, công việc được bắt đầu. Bố và anh Hùng sẽ lau dọn phòng khách. Còn mẹ thì sắp xếp lại phòng bếp, đi chợ mua sắm đồ Tết. Tôi và chị Thảo được phân công dọn dẹp phòng ngủ, lau cầu thang. Hai chị em còn đi chợ và xách đồ giúp mẹ. Mọi người vừa làm việc, vừa trò chuyện rất vui vẻ. Sau một ngày, căn nhà đã trở nên sạch sẽ hơn. Tôi rất sung sướng và hạnh phúc. Và tôi cũng cảm thấy Tết đang đến rất gần rồi.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
1
Ngoc Trinh
02/07 11:45:29
+4đ tặng

Trong cuộc sống thường ngày, nhiều khi cho đi cũng là một sự nhận lại. Khi làm một điều tốt cho người khác thì chính mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Đấy là bài học em rút ra được trong câu chuyện em sẽ kể sau đây.

Đoạn đường từ nhà em đi tới trường cũng không xa lắm nên kể từ lúc lên cấp 2 ba mẹ đã cho em tự đạp xe đến trường. Hằng ngày, khi đi qua tuyến đường gần đến cổng trường em vẫn hay nhìn thấy một bà cụ ngồi bán vài thứ đồ lặt vặt nhỏ như chiếc quạt, cái bấm móng tay, móc chìa khóa hay khẩu trang, Hôm nào cũng vội vã tới trường đẻ đi học rồi lại hối hả đạp xe về để đá bóng với những cậu bạn hàng xóm nên em chẳng bao giờ dừng xe lại trước gánh hàng của bà.

Một hôm, tự nhiên xe đạp em bị hỏng, nên em phải dắt xe về. Khi dắt xe chầm chậm lướt qua chỗ bà hay ngồi nên vừa hay em thấy rõ khuôn mặt bà. Chắc bà tuổi cũng đã cao, mặt đã có nhiều nếp nhăn, hai mắt như có nét gì đó rầu rĩ. không biết vì sao em cứ đứng ngẩn người ra nhìn từng cử chỉ hành động và ánh nhìn của bà.

Có lẽ bởi cái ánh nhìn phúc hậu của bà chợt khiến em nhớ tới người bà yêu quý của mình. Vì trời đã gần tối, xe lại hỏng mà em cũng không còn tiền để mua giúp bà một vài thứ đồ nên em đành ra về. Không biết bà có người thân không? Sao bà già yếu như vậy mà vẫn phải vất vả kiếm sống ngoài đường trong những ngày hè nắng chói chang giống như vậy?

Sáng hôm sau, em lại đạp xe đến mái trường thân yêu như mọi ngày, tuy nhiên hôm nay em lại bất chợt hướng ánh mắt ra phía bên tuyến đường bà cụ hay ngồi. Bà vẫn ngồi ở đấy như mọi hôm. Lúc tan học, em đã ngừng xe và đi về phía bà ngồi. Dù biết chẳng thể mua giúp bà được thứ gì nhưng em vẫn ngồi lại để hỏi thăm, nói chuyện cùng bà. Bà ngồi nói chuyện gia đình của bà cho em nghe như thể em là một người bà đã quen biết từ rất lâu rồi.

Có thể từ rất lâu rồi bà cũng không có ai để nói chuyện bầu bạn cùng. Nghe chuyện em mới biết, chồng bà đã mất từ rất lâu, con trai bà vừa mất do tai nạn, nhà bà vẫn còn con dâu và một cậu cháu bằng tuổi em. Bà đi bán hàng để kiếm thêm một chút tiền để phụ con dâu trong trang trãi cuộc sống . Em ngồi nghe mà nước mắt cứ trào ra, chỉ biết nắm thật chặt đôi bàn tay nhăn nheo của bà. Em chỉ biết hỏi thêm:

Thế sáng nay bà đã ăn gì chưa ạ? Bà có đói bụng không?

Bà trả lời bằng giọng điệu chậm rãi:

Sáng bà đã ăn một ổ bánh mì rồi. Bà không thấy đói đâu.

Em thương bà nhiều lắm mặc dù không biết làm thế nào để giúp bà. Tối đấy, em cứ trằn trọc suy nghĩ mãi chẳng thể ngủ được, Hình dáng bà cụ bán hàng rong lúc chiều cứ hiện về trong đầu em. Em chợt nảy ra ý tưởng là mình sẽ mang thêm cơm trưa cho bà cụ để bà chẳng cần phải ăn bánh mì qua bữa nữa. Sáng hôm sau em em nói hết mọi chuyện cho mẹ nghe và nói ra ý định của em với mẹ. Mẹ vô cùng vui mừng và ủng hộ việc làm của em. Mẹ đã chuẩn bị cho em hai hộp cơm trưa, một hộp cho em và một hộp cho bà cụ. Em phấn khởi đạp xe đi học, đến nơi em liền chạy ra đưa hộp cơm cho bà:

Bà ơi, trưa nay bà lấy cơm trong hộp này ăn nhé. Cơm mẹ cháu nấu ngon lắm ạ. Bà đừng ăn bánh mì nữa nhé.

Lúc đầu bà không chịu nhận vì nghĩ em nhịn đói để đưa cơm cho bà. Em vừa nói vừa giải thích nên bà mới chịu nhận. Bà nắm lấy tay em và nói:

Bà cảm ơn cháu nhiều nhé! Bà sẽ ăn thật ngon!

Kể từ hôm ấy, hôm nào đi học em cũng đem theo cơm cho bà. Nhìn khuôn mặt rực rỡ của bà em thấy thật hạnh phúc, em như trút được một sự khó chịu nào đó trong lòng. Khi em giúp được bà một việc thì em cũng nhận được sự vui vẻ từ bà.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×