Một mùa thu u ám, khi mây xám trải dài trên bầu trời, lòng người ta lại chợt nhớ đến những câu thơ mang hơi thở của thời gian, những cảm xúc sâu lắng về tình yêu xa cách và những nỗi nhớ đầy bồi hồi. Đoạn trích "chàng thì đi cõi xa mưa gió, thiếp gì về buồng cũ chiếu chăn, đò ai trông theo đã cách ngăn, tuôn màu mây biếc, trải ngàn núi xanh" trong bài thơ của Hồ Xuân Hương là một trong những tác phẩm văn chương cổ điển, mang đậm nét văn học Việt Nam xưa.
Những từ ngữ tinh tế của bài thơ mang đến cho ta những hình ảnh hùng vĩ của thiên nhiên, cũng như sắc màu nhẹ nhàng của tình cảm lứa đôi. Cảnh chàng ra đi với mưa gió, còn thiếp ngồi trong buồng cũ với chiếc chăn ấm áp, tất cả đã tạo nên một bức tranh hoàn hảo về tình yêu thương trong cảnh sắc hữu tình. Đoạn thơ mang lại cho ta cảm giác bình yên và dễ chịu, nhưng cũng không thiếu nỗi nhớ thương và lòng trăn trở về sự xa cách.
Những nét cứng cáp của câu thơ "chốn Hàm Dương chàng còn ngảnh lại, bến Tiêu Dương thiếp hãy trông sang" khiến cho người đọc có cảm giác như đang sống lại trong không gian và thời gian xa xưa, nơi mà tình cảm được thể hiện qua những cảnh vật thân thuộc của quê hương. Hình ảnh cây Hàm Dương và sông Tiêu Dương với khoảng cách mấy trùng, nhưng tình cảm vẫn vượt qua mọi rào cản, tạo nên một không gian lãng mạn và đậm chất văn học.
Với những tác phẩm văn chương cổ điển như thế này, chúng ta không chỉ được khám phá vẻ đẹp của ngôn ngữ mà còn nhận thức sâu sắc hơn về những giá trị về tình yêu, tình bạn và tình quê hương. Những cảm xúc như những con sóng dâng trào trong lòng mỗi người, để lại những dư âm sâu sắc và khó phai trong suy nghĩ và tâm trí.
Với những bài thơ như của Hồ Xuân Hương, chúng ta như được đưa vào một không gian tưởng niệm về tình yêu và sự đau khổ của cuộc đời, cùng với hương sắc của quá khứ. Đó là những giá trị văn hóa vĩnh cửu mà chúng ta nên trân trọng và gìn giữ, để con cháu sau này có thể hiểu rõ hơn về những tinh hoa văn chương mà tổ tiên đã để lại.