a. Đảm bảo cấu trúc bài nghị luậnMở bài nêu được vấn đề, Thân bài triển khai được vấn đề, Kết bài khái quát được vấn đề. b. Xác định đúng vấn đề cần nghị luậnPhân tích đoạn trích; nhận xét về giá trị nhân đạo của tác phẩm. c. Triển khai vấn đề nghị luận thành các luận điểmThí sinh có thể triển khai theo nhiều cách, nhưng cần vận dụng tốt các thao tác lập luận, kết hợp chặt chẽ giữa lý lẽ và dẫn chứng; bảo đảm các yêu cầu sau: * Giới thiệu khái quát về tác giả, tác phẩm và đoạn trích. *Cảm nhận về đoạn trích - Gia cảnh của Tràng:+ Túp lều xiêu vẹo trên mảnh vườn mọc lổn nhổn những búi cỏ dại.+ Quần áo, xống bát vứt bừa bộn-> Như một ngôi nhà hoang thiếu sinh khí, nó là hình ảnh đại diện cho sự tận cùng của một gia đình nghèo đói, đang đứng bên bờ vực của cái chết.-> Đoạn văn miêu tả gia cảnh khốn khổ của nhà bà cụ Tứ đã tạo ra một tình huống rất nghịch lí, éo le. Đây chính là phông nền, là thước đo để đánh giá cách ứng xử của các nhân vật, đặc biệt là người vợ nhặt.- Diễn biến tâm trạng của thị: + Nén tiếng thở dài – nhếch mép cười nhạt nhẽo: đó là điệu cười, tiếng cười của một con người đã bị rơi vào hoàn cảnh trớ trêu “tránh vở dưa, gặp vở dừa”. Cười cho cái số kiếp đen đủi của mình khi cái đói cứ bám riết lấy thị, không buông tha. Thị chạy đến đâu, cái đói cũng chạy theo. Ngay cả khi thị hạ thấp nhất bản thân để mang tiếng theo không Tràng trở thành vợ nhặt, đau đớn chua xót, thế mà cái đói không tha cho thị. Tuy nhiên, điều tế nhị là thị đã không để tiếng thở dài đó lộ ra mà nén nó để giấu đi sự thất vọng, ko làm tổn thương đến Tràng => Cách ứng xử rất tế nhị.+ ngượng nghịu – bần thần – rất buồn. + Lúc này thị đứng trước hai sự lựa chọnBỏ đi: thị bỏ đi thì vẫn phải đối diện với cái đói, cái chết cận kề, cô vẫn phải sống cuộc đời lang thang của kiếp đời “cơm vãi cơm rơi”, nếu chẳng may ông trời bắt chết, có thể thị sẽ phải chết đầu đường xó chợ, chết không có người chôn cất.Ở lại: thị vẫn đối diện với cái đói, nhưng cô sẽ có một mái ấm gia đình, may ra thị được hưởng hạnh phúc lứa đôi, hạnh phúc gia đình. Như vậy, thị chọn ở lại là cách lựa chọn khôn ngoan, thể hiện sự suy nghĩ rất chín chắn, sâu sắc, nghĩa tình. Nếu như thị theo Tràng là vì miếng ăn, thì động cơ thị ở lại vì niềm khao khát hạnh phúc lứa đôi, hạnh phúc gia đình.- Diễn biến tâm trạng của Tràng: Ngượng ngùng trước gia cảnh – mời thị ngồi xuống tha thiết – ngượng nghịu – tây ngây – sờ sợ - lầm lét – nhìn trộm vào nhà – lòng dấy lên những câu hỏi: Quái sao nó lại buồn thế nhỉ? Ồ sao nó lại buồn thế nhỉ” => Tâm trạng lo lắng, sợ hãi, sợ thị sẽ bỏ đi, mình sẽ mất cơ hội được làm chồng, được hưởng hạnh phúc lứa đôi, hạnh phúc gia đình => Nỗi sợ xuất phát từ niềm khao khát hạnh phúc bỏng cháy. Càng khao khát bao nhiêu, Tràng lại càng sợ bấy nhiêu.=> Đoạn văn ngắn, khá đặc sắc, diễn tả tinh tế diễn biến tâm trạng của Tràng và thị trong tình huống rất éo le, trớ trêu. Qua đó, đoạn văn đã ánh lên niềm khao khát hạnh phúc lứa đôi, hạnh phúc gia đình của Tràng và thị. Đồng thời, nó cũng góp phần làm nối bật tư tưởng chủ đề của truyện: Trong cái đói, cái khát, cái chết cận kề con người ta vẫn yêu thương cưu mang, đùm bọc nhau, vẫn hương tới sự sống, khao khát hạnh phúc lứa đôi, hạnh phúc gia đình * Nhận xét về giá trị nhân đạo của tác phẩm- Giá trị nhân đạo của tác phẩm+ Thể hiện tình yêu thương, sự đồng cảm sâu sắc với thân phận bất hạnh của con người trong nạn đói. + Lên án, tố cáo thực dân Pháp và phát xít Nhật đã đẩy con người vào nạn đói thảm khốc. + Trân trọng và ngợi ca vẻ đẹp tâm hồn, niềm khát vọng hạnh phúc của những con người đang đứng bên bờ vực cái chết + Tác giả đã chỉ ra con đường thoát khỏi cái đói để giữ gìn hạnh phúc mong manh đó là con đường đi theo Đảng làm cách mạng. - Đánh giá: Chính giá trị nhân đạo mới mẻ, sâu sắc và cao cả đã tạo nên sức sống mãnh liệt của truyện ngắn Vợ nhặt, khiến tác phẩm đã chạm đến trái tim bạn đọc nhiều thế hệ, đã làm hồi sinh những trái tim chai sạn trước sương gió cuộc đời. d. Chính tả, ngữ phápBảo đảm chuẩn chính tả, ngữ pháp tiếng Việt. e. Sáng tạoThể hiện suy nghĩ sâu sắc về vấn đề nghị luận; có cách diễn đạt mới mẻ.