Anh/chị hãy viết một bài văn ( khoảng 500 chữ) phân tích, đánh giá nét đặc sắc về nội dung, nghệ thuật của đoạn trích sau :
[...]Mấy lần tôi đã bước vào một cửa hiệu cắt tóc sang trọng ngay trong phố nhà tôi mà trước đây tôi vẫn thường cắt, nhưng lại lấy cớ này cớ nọ, quay trở ra. Mấy lần tôi đã định "tẩu thoát". Nhưng chính tôi lại bắt giữ tôi lại. Tôi lại kiên nhẫn tự thuyết phục mình một cách xử trí êm nhất: đừng bao giờ đặt chân đến trước mặt người thợ cắt tóc và bà mẹ anh ta nữa. Người ta đã dời cái quán đến một phố khác. Lần trước, anh ta đã nhận ra cái mặt của anh rồi. Thì lúc này là cơ hội "tẩu thoát" êm nhất. Cái người săn đuổi mình đã rẽ sang lối khác thì mình lại cũng rẽ vào đấy làm gì? Nhưng anh có đuổi theo tôi đâu? Đấy là tôi muốn tự nguyện đến nạp mình, cho lương tâm.Tôi lại tiếp tục dụ dỗ: sau hàng chục năm ở bộ đội, anh ấy lại trở về làm nghề cũ. Chắc hoàn cảnh kinh tế của gia đình cũng khó khăn. Tôi nghĩ đến việc hay là vay mượn gom góp một số tiền lớn, cái số tiền mà tôi đã thu được nhờ bức ký họa chân dung kia, bí mật gửi cho anh. Vẫn không được! Tôi vẫn không cho phép mình lấy đồng tiền để thay cái mặt mình.[...] Tôi là một nghệ sĩ chứ có phải đâu là một anh thợ vẽ truyền thần, công việc nghệ sĩ là phục vụ cả một số đông người, chứ không phải chỉ phục vụ một người! Anh chỉ là một cá nhân, với một cái chuyện riêng của anh, anh hãy chịu để cho tôi quên đi, để phục vụ cho cái đích lớn lao hơn. Anh đã thấy đấy, bức "chân dung chiến sĩ giải phóng" đã đóng góp đôi chút vào công việc làm cho thế giới hiểu cuộc kháng chiến của chúng ta thêm!
[...](Lược một đoạn cuộc đối thoại giữa họa sĩ và người vợ, biết được bà cụ mù lòa một phần do mình vì không đem bức tranh về như lời hứa; vài ngày sau họa sĩ lại đến tiệm cắt tóc và gặp anh thợ)
"Lần này anh lại đối xử với tôi như lần trước đây?"
"Phải".
"Anh cũng không trách mắng, chỉ trán chỉ mặt tôi?"
"Không! Anh cứ yên tâm. Trước sau tôi vẫn coi anh là một nghệ sĩ tài năng đã có nhiều cống hiến cho xã hội".
"Tôi vẫn thường gặp mặt anh ở ngoài đường luôn luôn đấy chứ! Một lần tôi đứng xem anh ký họa khu phố cổ. Một lần tôi đến xem phòng trưng bày tranh của anh. Một lần khác, tôi đi theo mấy người bạn làm xưởng vô tuyến truyền hình đến quay chỗ xưởng làm việc và gian phòng riêng của anh. Anh không nhận ra được tôi đấy mà thôi!
"Bây giờ anh nói với tôi một điều gì đi, khuyên tôi một nhời đi!"
"Không".
"Tôi có phải cút khỏi đây không?"
"Không. Anh cứ đến đây. Tôi cắt cho anh kỹ lắm, anh biết đấy!"
Phải, giá thử lần thứ nhất tôi đến, hoặc lần thứ hai trở lại, và các lần sau nữa, mà người thợ ấy nổi giận đuổi tôi ra khỏi ngôi quán, thì chắc chắn tôi không đủ thì giờ nhìn kỹ cái mặt mình đến như thế. Gần nửa năm, tôi đã để vào bức tranh sơn mài tất cả công sức và sự suy nghĩ, và trong suốt thời gian ấy, một đôi lần tôi cũng gợi lại chuyện cũ nhưng người thợ vẫn một mực cố tỏ ra chưa hề bao giờ quen biết tôi. Trở về làm một anh thợ cắt tóc cũng như lúc ở bộ đội, anh vẫn lẳng lặng sống như vậy để cho người chung quanh tự phán xét lấy những công việc đã làm. Lời đề nghị rụt rè của anh: Xin mọi người hãy tạm ngừng một phút cái nhịp sống bận bịu, chen lấn, để tự suy nghĩ về chính mình.
Bây giờ thì cái tác phẩm mới của tôi đã hoàn thành. Tôi đang đối mặt với chính mình, để viết những dòng này, như những lời chú giải cho một tác phẩm hội họa thể hiện một cái mặt người rất lớn: những luồng ánh sáng hàng nghìn nến từ phía trước và trên đầu chiếu thẳng xuống một nửa mái đầu tóc tốt rợp như một khu rừng đen bí ẩn, và một nửa mái tóc đã cắt, thoạt trông như một phần bộ óc mầu xám vừa bị mổ phanh ra. Phần bên dưới khuôn mặt như vẫn đang được giấu kín dưới một cái mặt nạ: dưới cằm và hai bên mép phủ kín bọt xà phòng. Không trông rõ miệng, chỉ thấy một vệt mầu đen lờ mờ nổi bồng bềnh trên những đám bọt xà phòng. Và nổi bật trên cái khuôn mặt là đôi mắt mở to, khắc khoải, bồn chồn, đầy nghiêm khắc, đang nhìn vào nội tâm.
(Trích truyện ngắn Bức tranh, Nguyễn Minh Châu, tập “Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành”,1983)
- Nguyễn Minh Châu ( 1930-1989), là nhà văn quân đội, từng tham gia hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ. Thân phận, số phận con người, những mơ ước bình dị, cuộc sống quanh ta, những vui buồn, ánh sáng và bóng đêm, hoàn thiện nhân cách,v.v... được ông nói đến với bao khơi gợi, rất nhân bản, đầy tình người. Trang văn của Nguyễn Minh Châu giàu ý triết lí và đa nghĩa.
- Trong truyện ngắn 'Bức tranh' của Nguyễn Minh Châu, câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính là người họa sĩ và anh chiến sĩ. Người họa sĩ là một tài năng với sự nghiêm túc và đam mê trong công việc nghệ thuật. Trên đường chuyển công tác, anh gặp tai nạn và bị thương, không thể vác nặng được. May mắn thay, anh nhận được sự giúp đỡ từ anh chiến sĩ, người mà anh từng từ chối vẽ một bức tranh cho. Anh chiến sĩ đã tận tình giúp đỡ anh,và từ lòng biết ơn và hối hận, người họa sĩ đã xin lỗi và vẽ một bức tranh tặng anh chiến sĩ. Bức tranh này đã làm nên danh tiếng của người họa sĩ, nhưng anh đã mất dần đi lòng biết ơn và hối hận trong cuộc sống đầy thành công của mình. Đoạn trích trên là trích đoạn khi ông họa sĩ gặp lại anh chiến sĩ năm xưa - giờ đây đã trở thành chủ tiệm cắt tóc.
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Truyện ngắn "Bức tranh" của Nguyễn Minh Châu thể hiện sự sâu sắc trong cách tác giả khắc họa tâm lý nhân vật và những trăn trở về nghệ thuật, lương tâm và nhân cách con người. Đoạn trích tập trung vào cuộc gặp gỡ giữa người họa sĩ và anh thợ cắt tóc - người từng là chiến sĩ đã giúp đỡ anh trong quá khứ. Sự kiện này gợi lên những cảm xúc phức tạp và những xung đột nội tâm của người họa sĩ, qua đó tác giả nhấn mạnh các giá trị nhân văn và nghệ thuật cao cả.
Nội dung của đoạn trích cho thấy sự đấu tranh của người họa sĩ với chính lương tâm mình. Anh đã đạt được sự thành công và danh tiếng nhờ bức tranh vẽ chân dung chiến sĩ giải phóng, nhưng lòng hối hận về việc không giữ lời hứa với anh chiến sĩ năm xưa luôn ám ảnh anh. Cảm giác tội lỗi khiến anh đối mặt với chính mình, từ việc suy nghĩ về cách bồi thường cho đến những lo ngại về việc dùng tiền bạc thay thế lòng biết ơn. Đặc biệt, chi tiết anh chiến sĩ đã nhận ra người họa sĩ từ lâu nhưng không nhắc lại chuyện cũ thể hiện sự bao dung, cao thượng của anh - một hình tượng lặng lẽ mà đầy sức mạnh nhân bản.
Về nghệ thuật, tác phẩm sử dụng lối viết giàu tính triết lý và đa nghĩa, thể hiện rõ phong cách của Nguyễn Minh Châu. Cách miêu tả nội tâm nhân vật rất tinh tế, giúp người đọc cảm nhận được sự dằn vặt, mâu thuẫn của người họa sĩ giữa cái tôi cá nhân và trách nhiệm xã hội. Đoạn đối thoại giữa người họa sĩ và anh thợ cắt tóc được xây dựng nhẹ nhàng nhưng mang tính chất gợi mở, sâu lắng, thể hiện rõ sự tự phê phán của nhân vật chính. Ngoài ra, bức tranh chân dung được mô tả cuối đoạn trích là một biểu tượng nghệ thuật đầy ẩn dụ, diễn tả những mảnh ghép nội tâm phức tạp của con người. Hình ảnh "khu rừng đen bí ẩn" hay "bộ óc mầu xám vừa bị mổ phanh ra" là những ẩn dụ mạnh mẽ, thể hiện sự đối diện của người họa sĩ với chính mình.
Qua đó, Nguyễn Minh Châu đã thành công trong việc khám phá những mâu thuẫn giữa nghệ thuật và lương tâm, giữa cái tôi cá nhân và trách nhiệm với xã hội. Tác phẩm là một lời nhắc nhở về lòng biết ơn, về sự khiêm nhường và sự cao cả của nghệ thuật không chỉ ở việc đạt được danh tiếng mà còn ở việc nhìn lại, đối diện với những sai lầm trong quá khứ.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |