Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn kể lại một một lần em mắc lỗi mà qua đó em cảm thấy mình trưởng thành hơn

Viết bài văn kể lại một một lần em mắc lỗi mà qua đó em cảm thấy mình trưởng thành hơn ( lỗi là lỡ tay làm vỡ chậu hoa mà mẹ yêu thích nhất )

giúp mình vs, mình đang cần gấppp !!!! Ko copy mạng, sáng mai mình nộp rồi.

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
35
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
### Một Lần Mắc Lỗi

Hôm nay, khi ngồi viết lại những dòng này, tôi không khỏi nhớ về một kỷ niệm buồn nhưng cũng đầy ý nghĩa trong cuộc đời mình. Đó là lần tôi đã lỡ tay làm vỡ chậu hoa mà mẹ tôi yêu thích nhất, và từ sự việc đó, tôi đã học được nhiều điều quý giá.

Hôm ấy là một ngày Chủ nhật, không khí trong nhà thật rộn ràng. Mẹ tôi đang trong bếp chuẩn bị bữa sáng, còn tôi thì tranh thủ dọn dẹp vườn hoa trước sân. Thích thú với những bông hoa nở rực rỡ, tôi quyết định giúp mẹ tưới nước cho chúng. Trong khi tôi đang cẩn thận cầm bình tưới, một tiếng động lớn bỗng vang lên. Tôi vô tình va phải cái chậu hoa đang được đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Thật quá bất ngờ, cái chậu hoa mẹ yêu thích nhất - chậu hoa lan màu tím, mà mẹ đã chăm sóc từ rất lâu - đã rơi xuống đất và vỡ tan tành.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng tôi nghẹn lại. Hoa lan tươi đẹp giờ chỉ còn lại những mảnh vụn lẫn lộn với đất. Mẹ từ trong bếp chạy ra, ánh mắt đầy lo lắng. Khi nhìn thấy chậu hoa đã vỡ, tôi biết rằng mẹ đã rất buồn. Cảm giác tội lỗi ào ạt xâm chiếm tôi. Tôi đứng lặng, không biết phải nói gì. Có lẽ điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là xin lỗi.

“Mẹ ơi, con xin lỗi. Con đã lỡ tay làm vỡ chậu hoa.” - tôi nói trong tiếng nghẹn ngào. Mẹ nhìn tôi, rồi từ từ cúi xuống nhặt những mảnh vỡ, nhẹ nhàng xoa đầu tôi. “Không sao đâu, con”, mẹ nói. “Đó chỉ là một cái chậu hoa. Quan trọng là con đã dũng cảm nhận lỗi.”

Dẫu vậy, tôi vẫn không thể xua tan cảm giác ân hận. Tôi cảm thấy, không chỉ là một cái chậu hoa, mà đó còn là sự gắn bó giữa mẹ và tôi, những kỷ niệm mà mẹ đã dành tâm huyết để chăm sóc. Tôi nhận ra rằng, mọi thứ trong cuộc sống đều cần có sự nâng niu và trân trọng. Chỉ một phút lơ đễnh cũng có thể phá vỡ điều quý giá mà chúng ta có.

Sau hôm ấy, tôi quyết tâm học cách trở thành một người cẩn thận hơn, không chỉ với những vật dụng trong nhà mà còn trong những mối quan hệ xung quanh. Tôi bắt đầu giúp mẹ chăm sóc những chậu hoa mới, học cách tưới nước, thay đất, và chăm sóc chúng như mẹ đã từng làm. Tôi hiểu rằng, sự trưởng thành không chỉ đến từ việc tạo ra những điều đúng đắn mà còn là khả năng đối diện với những sai lầm và học hỏi từ chúng.

Và giờ đây, khi nhìn những chậu hoa nở rực rỡ trong vườn, tôi không chỉ thấy vẻ đẹp của chúng, mà còn cảm nhận được giá trị của việc trân trọng những điều tốt đẹp xung quanh mình. Một lần mắc lỗi đã giúp tôi lớn lên, trở thành một người biết trách nhiệm hơn, và quan trọng nhất là hiểu được tình cảm và sự hy sinh của mẹ dành cho tôi.

Kỷ niệm đó sẽ mãi là bài học quý giá trong cuộc đời tôi, nhắc nhở tôi về sự trân trọng và tôn trọng những gì mình có, dù đó có là điều nhỏ bé nhất.
0
0
Minh Thảo
15/09 21:05:20
+4đ tặng

Một lần, khi mẹ vắng nhà, em đã lỡ tay làm vỡ chậu hoa mà mẹ yêu thích nhất. Đó là một ngày nắng đẹp, em ở nhà một mình, dành thời gian để dọn dẹp và chăm sóc khu vườn nhỏ sau nhà. Mẹ đã dặn dò em rất kỹ lưỡng về việc chăm sóc chậu hoa, bởi đây là món quà mẹ được tặng trong một dịp đặc biệt, và mẹ rất yêu thích nó.

Khi em đang cắt tỉa những cành cây xung quanh, một cơn gió bất ngờ thổi qua, làm xô đổ chiếc chậu hoa trên bậc thềm. Chậu hoa rơi xuống đất và vỡ tan tành, những mảnh vỡ văng khắp nơi, còn những bông hoa xinh đẹp thì bị dập nát. Em đứng sững người, cảm giác như trái tim mình cũng bị vỡ cùng với chậu hoa. Mặc dù đã cố gắng thu dọn những mảnh vỡ và dọn sạch khu vực, nhưng không thể nào sửa chữa được lỗi lầm đó.

Khi mẹ về nhà và thấy chậu hoa bị vỡ, mẹ đã rất buồn. Mẹ không chỉ cảm thấy tiếc cho món quà yêu thích, mà còn cảm thấy thất vọng vì sự cẩu thả của em. Lúc đó, em cảm thấy rất xấu hổ và ân hận. Mẹ không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ em về sự cẩn thận và trách nhiệm. Mẹ dạy em rằng, khi đã nhận trách nhiệm về một việc gì đó, em cần phải chăm sóc và thực hiện nó một cách nghiêm túc.

Qua sự việc này, em đã học được nhiều bài học quý giá. Trước hết, em hiểu rằng mọi hành động đều có hậu quả, và sự cẩu thả có thể dẫn đến những tổn thất không thể khắc phục. Thứ hai, em nhận ra sự quan trọng của việc giữ gìn và chăm sóc những điều quý giá đối với người khác. Em cũng học được rằng, khi mắc lỗi, việc quan trọng không phải là sự đổ lỗi hay che giấu mà là dũng cảm nhận lỗi và cố gắng sửa chữa.

Từ sự việc đó, em đã trưởng thành hơn. Em trở nên cẩn thận và trách nhiệm hơn trong mọi việc mình làm. Em cũng học cách đối diện với hậu quả của những sai lầm một cách chín chắn và nghiêm túc. Dù đã mất đi chậu hoa yêu thích của mẹ, nhưng bài học về sự cẩn trọng và trách nhiệm đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của em, giúp em trưởng thành và hoàn thiện hơn.





 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Weinei
15/09 21:10:34
+3đ tặng
Trong cuộc đời, mỗi người chắc hẳn đều từng mắc lỗi, tôi cũng vậy. Khi còn nhỏ, không ít lần tôi đã khiến mẹ phải lo lắng. Đặc biệt, có một kỉ niệm mà tôi vẫn ấn tượng mãi. Năm học lớp sáu, tôi mải chơi nên rất lười học. Cô giáo chủ nhiệm đã phải gọi điện về cho bố mẹ để trao đổi. Những lúc ấy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo tôi. Tôi chỉ nghe xong, xin lỗi mẹ và rồi cũng quên ngay sau đó. Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi. Do mải chơi nên đến khi nhận ra thì cũng đã khoảng chín giờ tối. Tôi cảm thấy khá sợ và nhanh chóng đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, tôi bỗng đâm phải một chiếc xe máy. Tôi bị ngã và cảm thấy chân tay đều rất đau. Đến khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện và nhìn thấy mẹ ngồi bên. Tôi rất muốn cất tiếng xin lỗi mẹ nhưng không dám. Tôi nhìn vào đôi mắt của mẹ. Đôi mắt nói cho tôi biết rằng mẹ đã lo lắng và buồn bã thế nào. Tôi biết mẹ đã rất lo lắng cho mình. Mấy hôm sau, tôi được về nhà. Khi trở về, tôi thấy mẹ đang ở trong bếp cặm cụi nấu ăn. Tôi nhẹ nhàng đi vào, toàn những món mà tôi thích đang bày trên bàn ăn. Tôi chạy đến và ôm lấy mẹ, khẽ nói: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ quay lại, mỉm cười nhìn tôi và nói: “Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và chịu thay đổi là được!”. Lúc ấy, tôi chợt bật khóc. Tôi biết rằng mình đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Từ kỉ niệm đó, tôi luôn cố gắng ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập. Tôi tự hứa sẽ khiến cho bố mẹ cảm thấy tự hào về tôi.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×