Viết 1 bài văn nghị luận (từ 400 từ trở lên) để so sánh đánh giá 2 đoạn trích sau Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi ### So Sánh Đánh Giá Hai Đoạn Trích Trong văn học Việt Nam, việc thể hiện tâm tư, tình cảm và quan điểm cá nhân qua các tác phẩm là rất quan trọng. Hai đoạn trích từ hai tác giả khác nhau, Trảo Phúng và Bảo Ninh, đem đến những cảm nhận sâu sắc về cuộc sống và con người trong bối cảnh chiến tranh. Việc so sánh và đánh giá hai đoạn trích này giúp chúng ta hiểu rõ hơn về phong cách nghệ thuật và thông điệp của mỗi tác giả. Đầu tiên, về đoạn trích của Trảo Phúng. Tác phẩm này mang hơi thở của sự tươi sáng, tràn đầy hy vọng và khát khao tìm kiếm hạnh phúc giữa những khó khăn của cuộc sống. Mặc dù bối cảnh có thể là chiến tranh, nhưng tâm trạng của nhân vật lại hướng đến những điều tích cực, nhấn mạnh sức sống mãnh liệt và tinh thần kiên cường của con người. Cách dùng từ ngữ sâu lắng, hình ảnh chân thực giúp người đọc cảm nhận được cảm xúc chân thành của nhân vật. Phong cách viết này thể hiện rõ nét niềm tin vào tương lai, vào những giá trị tốt đẹp mà con người có thể đạt được, bất chấp những thử thách. Ngược lại, trong đoạn trích của Bảo Ninh, ta thấy được sự đối lập hoàn toàn. Tác phẩm của ông mang một sắc thái tâm lý sâu lắng và có phần bi thương hơn. Bảo Ninh xây dựng hình ảnh chiến tranh không chỉ là cuộc chiến đấu vật chất mà còn là cuộc chiến tâm lý khắc nghiệt. Những nỗi buồn, sự mất mát, và đau thương được thể hiện một cách tinh tế và chân thật. Ngôn từ trong tác phẩm của ông thường tập trung vào cảm giác, suy tư và những ký ức đau đớn, để từ đó khắc họa rõ nét nội tâm của các nhân vật. Từ đó, người đọc không chỉ cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh mà còn hiểu được nỗi đau của con người khi phải đối mặt với những mất mát từ nó. Khi so sánh hai đoạn trích, ta nhận thấy rõ sự khác biệt trong phong cách và cách tiếp cận vấn đề của hai tác giả. Trong khi Trảo Phúng thể hiện một cái nhìn lạc quan, hướng tới tương lai, thì Bảo Ninh lại chọn cách khai thác những nỗi buồn, điều kiện sống của con người trong chiến tranh. Cả hai phong cách đều có giá trị riêng, giúp người đọc hiểu được các khía cạnh khác nhau của cuộc sống. Tóm lại, hai đoạn trích từ Trảo Phúng và Bảo Ninh không chỉ mang đến những cảm xúc khác nhau mà còn thể hiện rõ nét quan điểm của mỗi tác giả về con người và chiến tranh. Kiểu viết của Trảo Phúng có phần lạc quan hơn, trong khi Bảo Ninh lại đưa người đọc vào những nỗi đau sâu sắc. Qua đó, chúng ta nhận ra rằng dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, cảm xúc và tâm tư con người vẫn luôn là những chủ đề quan trọng, góp phần làm phong phú thêm cho văn học Việt Nam.