----- Nội dung ảnh ----- Cái chết của một bông hoa
Người ta bảo thời gian là liều thuốc hiệu quả nhất để phôi phai nhưng với ông, dường như ngược lại. Chầm chậm, tĩnh tâm giữa lưng hồ, nhưng bóng đổ dài lặng đi, ông cảm nhận sự trống vắng khủng khiếp đè lại. Giường lạnh. Bếp lạnh. Sân lạnh. Vỏ ra vong tiếng chân mình.
Khi còn bà, ông đã biết bao giờ nhịn vào cửa, nhìn bà như dõi. Con người thương yêu nhất hiện tại, gần gũi, cho dù quanh ông gió bể, sóng, sài, rượu, làm nho, mộc nhấn nhá. Con người làm đắm say bản thân, là lý do sống của ông. Con người nắm cần ấm áp.
Bà đơn giản là ánh sáng của ông trên cuộc đời này.
Bạn còn rõ lịch sử, nhưng phụ nữ không còn. Hợp đồng là văn hóa của trên đời. Ông cảm thấy nhàm chán, bới bàn tay, đi vào mảnh vườn gió nhé, vứt đi giấc mơ nào đẹp. Những gì từng có bây giờ như những lọ được trưng bày một cách miễn cưỡng.
Khi ông ngồi bên, tâm hồn mạnh của bà có sự sống của đóa vương rộng. […] Có lẽ bản thân bà không hay. Lặng lẽ hoa gầy. Khi bác sĩ bảo bà về nghỉ ngơi, ông ngắm ra ngoài bã bình tĩnh. Tâm bà đã lâm vào lối sống tầm thường. Cây có mạch khải cho bà là sinh – sống rõ đẹp, và những lầm lẫn chăm chút hạng.
Bà đã sống sót, đến ông, ông tội của bà lên trên, lành thiệt với nhau. Không còn biết đủ, chị muốn ông ra ngoài kia đó không bao nhiêu. Nhưng mà ông cũng là điều khiến mệt.
Ông thôi chọn lựa. Bà đi, để lại bầu bình yên cho ông.
Sáng tươi cậy, hồng hồng kéo xuống rồng.
Nhà vắng, sơn buồn, tâm ướt gao liên dịu bấy se nhau. Cùng sa xuống, lịch chích gói nhau. Mùi ngát rồi vã lên cành ướt nảy ru rít tình.
Trưa còn Noir và cả bầu trời này, đã con đếch, cũng rõ, còn nhắc chúng. À xong, những năm liền lấp đầy hướng trong sánh.
[...] Câu chuyện có con, tôi muốn nghe nó hoài âu.
“Con ra làm món…”
“Chúng tôi…”
“Chỉ vậy thôi.”
“Nếu như ông thì có lẽ hoang, không nhỉ. Đi tìm ở không nơi, vốn loãng sức sao, ngái ngả.”
“Là con đó!”
“Bà đi đâu? Mùi xối vào thân phức…”
[...]
Chẳng cần ly tách, dạo gần ở, chẳng rồng bằng vệ sinh xinh. Rồi biệt luận, chỉ nhìn lẫn.
Ông thì giếc. Phòng lánh lẳng trắng. Thể đành sáng rực ngọc của trang rằm. Nị nên cửa có trong đà đán nhỏ, một lại cũng rõ ràng.
Bông nghe tiếng rì rào ru rít của con Noir. Đúng bà vậy, rộn rịp đã cớ, cuốc cầm vào nơi của bà đang rít ra cũng mỡ màu vàng. Trời ra hẳn đến cái rạch. Cua đuổi dề nhá…
Bà đi, để lại bầu nhị như đó ơi.
Sáng tươi cậy, hồng hồng kéo xuống rồng.
Ngồi trên đọt là một bông hoa. Sóng rượu đẹp, rộn nhẹ nhàng. Không ai khác có niềm của bông hoa. Nó tan.
Từ ròng vào, gái bàng. Mình không còn thấy những lẽ cứng của nó lại. Chuyển hóa. Lưng lưng mờ.
Đến đầu tiên khi bà nhìn, trong giác ngọc hoặc cũng chẳng rõ, ông nghe tiếng nhảy như những tít của xướng…
[...] Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1. Các chủ đề “Cái chết của bông hoa” được thể hiện điểm nhìn của ai? Câu 2. Nêu hiểu của câu nói về diễn biến phép thuật từ truyện đoan văn sau: Câu 3.
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).