LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Dựa vào bài thơ "Bếp lửa" của Bằng Việt em hãy sắm vai nhân vật người cháu kể lại câu chuyện bếp lửa

Dựa vào bài thơ "Bếp lửa" của Bằng Việt em hãy sắm vai nhân vật người cháu kể lại câu chuyện bếp lửa
"viết 1 bài văn từ 2,5 đến 3 trang tập"
2 trả lời
Hỏi chi tiết
27
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
**Bếp Lửa - Ký ức của người cháu**

Khi tôi nhìn thấy ánh lửa bập bùng trong bếp, lòng tôi lại trào dâng những kỷ niệm. Đó là bếp lửa mà bà đã gìn giữ suốt bao năm tháng, một biểu tượng ấm áp của tình yêu gia đình và nỗi nhớ quê hương. Tôi thường nhớ về những buổi sáng sớm, khi ánh nắng còn le lói, bà đã dậy từ rất sớm, xếp củi, nhóm lửa, để cho cả nhà có bữa ăn ngon miệng.

Bếp lửa không chỉ đơn thuần là nơi nấu ăn, mà còn là nơi chứa đựng bao câu chuyện, là nơi lưu giữ những giây phút đầm ấm bên gia đình. Tôi nhớ hồi còn nhỏ, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, tôi lại ngồi bên cạnh bà, nhìn bà nhóm lửa. Bà thường nói cho tôi nghe những câu chuyện về ngày xưa, những kỷ niệm thời chiến tranh. Giọng bà ấm áp, dịu dàng, nhưng trong đó vẫn mang nét châm chọc của những tháng ngày gian khổ. Những câu chuyện ấy đã dạy tôi nhiều bài học về nghị lực, lòng kiên cường của con người và tình yêu thương vô bờ mà bà dành cho tôi.

Bà tôi, một người phụ nữ mạnh mẽ, đã vượt qua biết bao thử thách trong cuộc sống. Bà đã nuôi lớn tôi, chăm sóc tôi bằng những bữa ăn từ chính bếp lửa ấy. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, bà vẫn luôn giữ lửa trong lòng mình, giữ bếp lửa gia đình ấm áp. “Bếp lửa” đã trở thành hình ảnh tượng trưng cho tình yêu thương và lòng hy sinh của bà, cho những giá trị truyền thống của gia đình.

Mỗi lần nhìn thấy bếp lửa, tôi lại nhớ đến hình ảnh người bà tần tảo với những bàn tay gầy guộc, nhưng luôn tràn đầy yêu thương. Bà đã dạy tôi biết trân trọng những điều nhỏ bé, biết yêu thương gia đình và sống có trách nhiệm. Những kỷ niệm bên bếp lửa làm tôi cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc sống, về tình yêu thương của gia đình mà tôi luôn được thừa hưởng.

Giờ đây, khi đã lớn, tôi không còn có cơ hội ngồi bên bếp lửa như trước. Bà đã ra đi, để lại trong tôi những kỷ niệm mãi mãi không phai. Nhưng hình ảnh bếp lửa vẫn luôn sống động trong tâm trí tôi. Tôi hiểu rằng, bếp lửa không chỉ là một vật dụng, mà là trái tim của mỗi gia đình, là nguồn sống, là tình yêu và là di sản mà chúng ta cần gìn giữ.

Mỗi lần nghĩ về bếp lửa, tôi lại thấy lòng mình ấm áp, như chính ngọn lửa ấy đang cháy sáng trong lòng tôi. Tôi hứa với bản thân sẽ gìn giữ và truyền lại những giá trị tốt đẹp mà bà đã dạy cho tôi. Tôi sẽ không để ngọn lửa tình yêu thương và truyền thống trong gia đình mình tắt lịm. Bếp lửa sẽ luôn là nơi tôi trở về, nơi chứa đựng tâm hồn và những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời.

Bếp lửa ấy, dù chỉ là một hình ảnh giản đơn, nhưng lại có sức mạnh vô cùng lớn lao. Nó là phản ánh tâm hồn Việt Nam, nơi mà mọi người luôn gắn kết với nhau bằng tình yêu thương và sự chăm sóc. Dù cuộc sống có biến đổi như thế nào, bếp lửa vẫn sẽ mãi là hình ảnh đẹp đẽ trong trái tim mỗi người.
0
0
aniuoi
20/09 19:50:45
+5đ tặng

Dựa vào bài thơ "Bếp lửa" của Bằng Việt em hãy sắm vai nhân vật người cháu kể lại câu chuyện bếp lửa"viết 1 bài văn từ 2,5 đến 3 trang tập"
    Bếp lửa, hai tiếng gọi thân thương, ấm áp, là nơi lưu giữ bao kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ tôi. Bếp lửa, nơi bà tôi tần tảo sớm hôm, vun vén cho gia đình, là biểu tượng cho tình yêu thương, sự hy sinh cao cả của người phụ nữ Việt Nam.
    Ngày còn nhỏ, tôi thường hay theo bà ra vườn, nhặt những cành củi khô, góp vào đống lửa hồng. Ngọn lửa bập bùng, rực rỡ, soi sáng cả gian bếp nhỏ. Bà tôi, với đôi bàn tay chai sần, khéo léo nhóm lửa, chăm sóc bếp lửa như chăm sóc chính đứa cháu bé bỏng của mình.
    Bếp lửa là nơi tôi được nghe bà kể những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện về lịch sử dân tộc, về những người anh hùng, những tấm gương sáng. Bếp lửa là nơi tôi được học những bài học làm người, những bài học về lòng nhân ái, sự bao dung, lòng biết ơn.
     Bà tôi thường bảo: “Lửa phải giữ, củi phải đun, nước phải đổ, bếp phải nhóm, để lửa luôn cháy sáng, sưởi ấm cho con cháu”. Lời dạy của bà như một lời nhắc nhở tôi phải biết giữ gìn, vun vén cho gia đình, cho quê hương, đất nước.
     Bếp lửa còn là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ của gia đình tôi. Những buổi tối sum họp, cả nhà quây quần bên bếp lửa, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau sẻ chia những niềm vui, nỗi buồn.
     Thời gian trôi đi, tôi lớn lên, bà tôi cũng già đi. Nhưng hình ảnh bếp lửa, hình ảnh bà tôi tần tảo, chăm sóc bếp lửa vẫn luôn in đậm trong tâm trí tôi.
       Bếp lửa là nơi lưu giữ bao kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, là biểu tượng cho tình yêu thương, sự hy sinh cao cả của người phụ nữ Việt Nam. Bếp lửa, hai tiếng gọi thân thương, ấm áp, sẽ mãi mãi là một phần không thể thiếu trong tâm hồn tôi.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Nguyễn Trung Sơn
20/09 19:51:03
+4đ tặng

Tôi vẫn nhớ nhà thơ Nguyễn Duy đã từng viết:

“Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá

níu váy bà đi chợ Bình Lâm

bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật

và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần”

Dường như trong kí ức tuổi thơ của bao đứa trẻ, những tháng năm vô lo vô nghĩ bên người bà luôn là quãng thời gian êm đềm và thân thương nhất. Vượt qua bao sự thăng trầm trong cuộc đời và sàng lọc của thời gian, những kỉ niệm mộc mộc ấy về bà vẫn đọng lại trong miền nhớ của biết bao tâm hồn, nó đưa ta về với khoảng trời xưa cũ bình dị mà an nhiên tự tại thuở niên thiếu. Với riêng tôi, có lẽ kỉ niệm về bà bên bếp lửa bập bùng mỗi sớm mai luôn đi về trong cõi nhớ của tôi trên những chặng đường mà tôi trải qua. Nỗi nhớ ấy lại càng cồn cào da diết hơn trong những năm tháng sống xa xứ, đón những đợt gió tuyết nơi xứ sở Bạch Dương. Trong những phút giây tĩnh lặng,mỗi khi nhìn làn khói của những ngôi nhà phía xa kia , cả một trời nhớ thương  trong tôi lại ùa về , về bà về bếp lửa hồng sưởi ấm cả tuổi thơ tôi, về hương vị quê nhà…

Theo dòng hoài niệm, kí ức đưa tôi về với những đêm đen của cái đói mòn đói mỏi  năm 1945. Ngôi làng nhỏ nơi tôi sinh sống , nhà nào cũng rơi vào cảnh đói thê thảm. Trong những năm tháng cơ cực ấy , để giành giật lấy sự sống ngày một thoi thóp , bố tôi phải lên phố xe thuê rạc cả người, dẫu vậy cũng chỉ đủ để rau cháo cầm hơi mà sống qua ngày. Cái đói nghèo cùng cực của năm Ất Dậu ấy như một nỗi ám ảnh  trong tâm hồn non nớt của đứa trẻ bốn tuổi lúc đó.  Chính mùi khói bếp của bà đã mang đến cho tôi những hơi ấm , sự an lòng  và xua đi cái mùi tử khí tràn ngập quanh ngõ xóm thôn nghèo. Thứ hương thơm dung dị như nhen lên từ tình yêu nồng hậu của bà đã sưởi ấm cho tôi trong suốt thuở thiếu thời để rồi sau này trên mỗi hành trình dài và rộng mà tôi qua , mùi khói bếp ấy vẫn làm tôi cay cay sống mũi mỗi khi hồi tưởng lại. Những năm tháng sau đó khi kháng chiến bùng nổ, bố mẹ tôi thoát ly gia đình đi làm cách mạng, lên đường theo tiếng gọi của Tổ Quốc.  Suốt tám năm trời đằng đẵng tôi sống trong sự đùm bọc chở che của bà, bên bóng dáng tảo tần của bà và bên bếp lửa hồng bà nhen lên mỗi sớm chiều. Những năm tháng thơ bé ấy, bên cạnh bà cháu tôi , bên cạnh bếp lửa vẫn còn một nhân chứng mà tôi chẳng thể nào quên đó là chim tu hú. Tiếng hót của nó nghe sao mà chơ vơ lạc lõng như khao khát được che chở ấp iu đến vậy. Tiếng tu hú khắc khoải như xé tan cả khoảng không gian mênh mông buồn vắng, thương con chim tu hú bất hạnh biết bao nhiêu tôi càng biết ơn và trân trọng những ngày tháng tuổi thơ hạnh phúc được bà chăm chút , bảo bọc bấy nhiêu. Bên bếp lửa bập bùng, tôi được nghe bà trải lòng về cuộc đời bà những tháng năm còn ở Huế. Một cuộc đời đầy truân chuyên và cùng cực. Bà gửi những hi vọng , ước mong về một tươi lai tươi sáng hơn trong tôi. Rồi cũng ở bếp lửa nơi góc bếp,bà chăm tôi từng bữa ăn giấc ngủ và là người thầy đầu tiên dạy tôi những bài học quý giá trong cuộc đời. Những bài học làm người cao đẹp ấy đã trở thành một điểm tựa vững chắc chắp cánh cho những giấc mơ cao đẹp trong cuộc đời . Thứ ánh lửa ấm áp nồng nàn ấy mang đến cho tầm hồn tôi một sự an ủi trong những ngày tháng sống thiếu tình cảm của cha mẹ, bà như điểm tựa tinh thần cho tôi vững bước.  Cuộc sống vẫn vậy, vẫn khắc nghiệt và luôn muốn thử thách bản lĩnh của con người. Đến một ngày tiếng súng, tiếng bom của cuộc chiến tranh khắc nghiệt giội về làng tôi. Trước họng súng và ngòi nổ hủy diệt của quân địch, ngôi làng tôi lúc đó là một đống tro tàn, nhà cửa của mọi người đều hoàn toàn cháy rụi. Tôi biết lúc đó bà đang nuốt ngược nỗi đau và nước mắt vào trong. Nơi chốn nương thân của hai bà cháu tôi không còn, nhưng nghị lực và ý chí thép được tôi luyện trong những năm tháng bể dâu của cuộc đời không cho phép bà tôi gục ngã buông xuôi. Bà cứng rắn dắt tôi vượt qua hoàn cảnh ngặt nghèo. Tôi hiểu rằng những thiếu thốn, cơ cực mà tôi mới trải qua không thể nào đong đếm được với những gian khó , nhọc nhằn và nỗi nhớ thương con nơi chiến trường đỏ lửa đều phải nén lại vào trong của bà. Và rồi đâu rồi cũng vào đó , nhờ vào tình làng nghĩa xóm mà bà cháu tôi cũng dựng được căn nhà nhỏ trên nền đất cũ năm nào. Bà đã nhóm lên trong tôi ý chí và nghị lực sống trong cuộc đời này . Thật kì diệu bởi tôi tin rằng những gì bị thiêu cháy trong ngọn lửa hung tàn kia đã được hồi sinh trong bếp lửa của bà. Cứ thế  tuổi thơ tôi được bà che chở qua bao tháng năm. Chính ngọn lửa của lòng bà đã nhóm lên ngọn lửa bền bỉ , trường tồn theo dọc thời gian của bếp lửa kia.

Tháng năm làm tôi lớn lên và trưởng thành, những hoài bão đưa bước chân tôi đến với những chân trời xa nhưng chẳng thể nào tôi quên được ngọn lửa hồng nơi góc bếp bởi nơi đó có tình yêu thương và đức hi sinh lặng thầm của người bà mà tôi dành cả cuộc đời mình để biết ơn và trân trọng, cũng chính tại nơi đó bà nhen nhóm lên trong tôi những ước mơ về một cuộc đời mới. Nếu những câu chuyện cổ tích là người bạn của bao tâm hồn thơ bé, thì bà chính là người viết lên câu chuyện cổ tích giữa cuộc đời này cho riêng tôi. Trong câu chuyện ấy là ánh lửa bập bùng sớm tối, là tình yêu nồng hậu của bà , là mùi nếp mùi sắn thơm hương, của quê hương xứ sở , và luôn là nơi mà tôi thuộc về…

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 9 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư