"Năm ấy, nhằm trúng đỉnh lũ đêm Rằm tháng Bảy, một loạt bom Mỹ phá tan vệt đê canh giữ đằng trước làng tôi. Dứt dây nổ của bom và tiếng gầm ghê rợn của máy bay cường kích là chuỗi ầm ầm long lở của dòng sông phá bung đê tràn ngang vào đồng ruộng.Từ trên điếm canh tôi chạy lao về làng. Hồi chiều nghe tin vợ ở nhà trở dạ nhưng tôi không thể rời vị trí hộ đê. Bây giờ giời đất sập rồi, trong tôi chỉ còn con tôi, vợ tôi.
[...]
- Con trai.. con trai mà.. yên tâm, con trai.. Để yên em ẵm, anh vụng lắm..
Nhiều giờ trôi qua. Mưa tuôn, gió thổi. Mực nước không dâng cao hơn, nhưng chảy xiết hơn. Cây đa đầy người hơn. Tôi mỏi nhừ. Tay ôm chặt vợ, tay níu mình vào chạc cây. Vợ tôi yếu lả, ướt lướt thướt, lạnh ngắt.
Khoảng gần sáng, bỗng có tiếng quẫy nước ngay dưới cành đa của vợ chồng tồi. Một giọng nghẹn sặc với lên:
- Cứu mẹ con tôi mấy.. cứu mấy.. con gái tôi..
Một bàn tay nhớt và lạnh như tay ma rờ vào chân tôi đang buông thõng. Tôi vội cúi xuống, đưa tay ra. Nhưng bàn tay của người đàn bà dưới nước truội đi, chìm nghỉm. Cành đa kêu rắc, chao mạnh. Vợ tôi "ối" kêu một tiếng thảng thốt, và "ùm", con trai tôi, đứa con sơ sinh tôi chưa được nhìn thấy mặt, tuột khỏi bọc ni lông trên tay mẹ nó, sa xuống làn nuớc tối tăm.
- Trời ơi! Con tôi! - Vợ tôi hét rú lên và lao ngay lập tức xuống hòng chụp lấy con.
Tôi phóng mình theo. Nước lạnh, ngầu bùn, sâu hút và cuốn mạnh. Tôi vớ kịp thằng con, nhao vội lên, trao nó cho những bàn tay đang chìa xuống, rồi lại lặn tiếp ngay để cứu vợ. Nhiều người phi xuống theo để trợ sức tôi..[...]Tôi tỉnh lại, thấy trời sáng rồi và đã tạnh mưa. Tôi nằm trong khoang một ca nô cứu nạn đầy ắp người.[...]Từ bấy tới nay, thời gian trôi qua và triền nước trôi đi, tôi đã có tuổi và con gái tôi đã thành một thiếu nữ đẹp nhất làng. Nó là đứa con của làn nước, mọi người đều nói thế bởi vì chuyện nó sa xuống dòng nước lụt rồi được cha nó cứu lên thì cả làng ai cũng biết. Nhưng điều bí mật kia thì không ai hay, kể cả con gái tôi nó cũng không thể biết. Chỉ có dòng sông biết.
(trích Bí ẩn của làn nước - Bảo Ninh, 1996)
- Bảo Ninh tên thật là Hoàng Ấu Phương (1952), là nhà văn quân đội, từng trực tiếp tham gia chiến đấu trên chiến trường miền Nam trước năm 1975. Sở trường của ông là thường viết về người lính và cuộc sống của con người trong chiến tranh. Mô tip truyện: mô tip gặp gỡ. Lấy bối cảnh truyện ngắn là thời chiến tranh hoặc Hà Nội. Biệt tài miêu tả chi tiết, tỉ mỉ đến "đau nhói" những vết thương của chiến tranh.
- Nguyễn Quang Thiều (1957) là một nhà thơ, nhà văn với các thể loại tiểu thuyết, truyện ngắn, bút ký và tham gia vào lĩnh vực báo chí. Ông sác tác về nhiều đề tài với những cách biểu hiện khác nhau và nhiều cung bậc cảm xúc vượt khỏi phạm vi cảm hứng hiện thực hay siêu thực
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Hai đoạn trích từ "Mùa hoa cải bên sông" của Nguyễn Quang Thiều và "Bí ẩn của làn nước" của Bảo Ninh đều mang những nét đặc sắc về nội dung và nghệ thuật, khắc họa sâu sắc hình ảnh con người giữa sự khắc nghiệt của thiên nhiên và số phận.
Về nội dung, cả hai đoạn trích đều xoay quanh hình ảnh dòng sông – một biểu tượng cho sự sống, cái chết, và những bí ẩn của cuộc đời. Trong đoạn trích của Nguyễn Quang Thiều, dòng sông trở thành nơi an nghỉ cuối cùng của người vợ bất hạnh, biểu tượng cho sự bất lực của con người trước định mệnh và nỗi đau mất mát. Đoạn trích của Bảo Ninh lại khắc họa dòng sông trong bối cảnh chiến tranh và thảm họa, nơi con người đối mặt với cái chết cận kề, phải vật lộn để bảo vệ mạng sống của mình và người thân. Cả hai câu chuyện đều đặt con người vào những tình huống sinh tử, nhưng trong đau thương và mất mát, tình yêu và sự hy sinh trở thành giá trị vĩnh cửu.
Về nghệ thuật, cả hai nhà văn đều sử dụng hình ảnh dòng sông làm trung tâm cho mạch cảm xúc, nhưng mỗi người có cách khai thác riêng biệt. Nguyễn Quang Thiều tạo nên một không gian u tịch và mênh mông của dòng sông, đồng thời miêu tả nỗi cô độc và bất lực của con người trước thiên nhiên và xã hội. Nghệ thuật miêu tả giàu hình ảnh và cảm xúc trong đoạn trích tạo nên sự day dứt và trầm lặng, từ đó khắc sâu nỗi đau và bi kịch. Ngược lại, Bảo Ninh sử dụng dòng sông như một biểu tượng của chiến tranh và sự sống còn. Cảnh tượng khắc nghiệt của dòng nước lũ và cơn mưa tàn phá tạo nên sự căng thẳng, hồi hộp, khi con người phải chiến đấu với thiên nhiên để cứu lấy mạng sống. Bút pháp tả thực mạnh mẽ, chi tiết của Bảo Ninh khắc họa sự tàn khốc của chiến tranh, nhưng cũng đề cao lòng dũng cảm và tình yêu gia đình.
Tóm lại, cả Nguyễn Quang Thiều và Bảo Ninh đều dùng dòng sông như một biểu tượng trung tâm trong tác phẩm của mình, nhưng qua đó mỗi người truyền tải những thông điệp và cảm xúc khác nhau: một bên là sự yên lặng trong bi thương, một bên là cuộc đấu tranh quyết liệt với số phận. Nghệ thuật tả cảnh và xây dựng nhân vật trong cả hai tác phẩm đều đặc sắc, làm nổi bật sự khắc nghiệt của thiên nhiên và xã hội, đồng thời tôn vinh sức mạnh của tình yêu và sự hy sinh.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |