Hai khổ cuối của bài thơ "Viếng lăng Bác" của Viễn Phương thể hiện nỗi lòng của tác giả khi sắp phải rời xa lăng Bác. Trong khổ thơ thứ ba, hình ảnh "vầng trăng" là biểu tượng của sự vĩnh cửu, thanh khiết và cao đẹp. "Vầng trăng sáng dịu hiền" gợi lên hình ảnh Bác Hồ như ánh trăng soi đường cho dân tộc, mãi mãi trong tâm hồn người Việt. Tác giả cảm nhận sự bất tử của Bác trong không gian vũ trụ, là một phần của thiên nhiên bất diệt. Đến khổ cuối, nỗi lưu luyến của tác giả được thể hiện rõ qua từ "mai về". Dù muốn ở mãi bên Bác, nhưng tác giả phải quay về miền Nam, nơi cách mạng còn nhiều gian khổ. Hình ảnh "muốn làm con chim hót, muốn làm đóa hoa" diễn tả ước muốn nhỏ bé của nhà thơ, được làm một phần cống hiến để tiếp tục lý tưởng của Bác. Khép lại bài thơ, tấm lòng yêu kính và biết ơn của tác giả dành cho Bác hiện lên sâu sắc, thể hiện sự nối tiếp của thế hệ sau trong việc giữ gìn và phát huy di sản mà Bác đã để lại.