Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy kể lại một trải nghiệm nhặt được của rơi trả người đánh mất

Em hãy kể lại một trải nghiệm nhặt được của rơi trả người đánh mất. Viết khoảng 4 mặt.
1 trả lời
Hỏi chi tiết
20
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Một ngày nọ, vào cuối tuần, tôi quyết định đi dạo quanh công viên gần nhà. Thời tiết hôm ấy thật đẹp, ánh nắng dịu nhẹ, các bạn nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, tiếng cười của họ vang vọng khắp nơi. Sau khi đi bộ một hồi, tôi dừng lại bên một chiếc ghế đá, thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc ngồi nghỉ, tôi chợt nhìn thấy một chiếc ví da đen nằm ở gầm ghế.

Ban đầu, tôi không chắc đó có phải là đồ của ai không, nhưng sự tò mò khiến tôi cúi xuống nhặt lên. Chiếc ví khá mới, được làm bằng chất liệu da thật, có thể thấy rõ đây là một vật dụng đắt tiền. Khi mở nó ra, tôi thấy bên trong có một ít tiền mặt, một số thẻ tín dụng và một giấy chứng minh thư. Trong giấy chứng minh, tôi thấy tên của chủ sở hữu là Nguyễn Văn A, kèm theo địa chỉ và số điện thoại.

Thời điểm đó, tôi cảm thấy băn khoăn. Có nên giữ lại chiếc ví đó không? Nhưng lương tâm tôi không cho phép. Đây rõ ràng là tài sản của người khác và họ có thể rất lo lắng khi biết mất nó. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định sẽ trả lại cho người mất.

Tôi mở điện thoại, tìm kiếm số điện thoại trên giấy chứng minh. Cảm giác hồi hộp và lo lắng khiến tôi đập thình thịch. Cuối cùng, tôi quyết định gọi cho anh A. Tiếng chuông ngân lên mấy lần trước khi có người bắt máy.

“Xin chào! Tôi là Nguyễn Văn A”, giọng nói bên kia vang lên.

“Xin chào anh, tôi là một người nhặt được chiếc ví của anh trong công viên. Tôi muốn trả lại cho anh,” tôi nói với giọng thật tự tin.

Anh ta có vẻ ngạc nhiên và vui mừng. “Cảm ơn bạn rất nhiều! Tôi đã tìm kiếm khắp nơi mà không thể tìm thấy nó. Tôi có thể gặp bạn ở đâu để nhận lại không?”

Chúng tôi đã hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần công viên. Trong lúc chờ đợi, tôi không khỏi lo lắng, hi vọng rằng anh A sẽ cảm kích với hành động của mình. Một lúc sau, tôi thấy một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, mặt mũi lo âu chạy vào quán.

“Chào bạn, bạn có phải là người đã nhặt chiếc ví của tôi không?” Anh A hỏi.

“Đúng rồi, đây là chiếc ví của anh,” tôi trả lời và đưa chiếc ví cho anh.

Lúc anh A nhận lại chiếc ví, tôi thấy ánh mắt của anh rạng rỡ. “Cảm ơn bạn rất nhiều! Bạn không biết là tôi đã lo lắng đến mức nào khi mất nó. Bên trong có những giấy tờ quan trọng mà tôi cần dùng.”

“Tôi chỉ làm những gì mình nên làm thôi. Rất vui khi có thể giúp đỡ,” tôi đáp lại với nụ cười.

Anh A cảm kích mời tôi một cốc cà phê như một lời cảm ơn. Chúng tôi đã có một buổi trò chuyện thú vị, anh kể về công việc của mình, và tôi chia sẻ về cuộc sống học sinh. Cuối cùng, anh đề nghị chúng tôi giữ liên lạc. Tôi đã rất vui mừng khi tạo dựng được một mối quan hệ mới từ một sự cố nho nhỏ.

Trải nghiệm ấy đã dạy cho tôi rất nhiều bài học về lòng trung thực và tấm lòng nhân ái. Dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng nó lại mang đến niềm vui và sự kết nối giữa con người với nhau. Tôi cảm thấy tự hào vì đã làm điều đúng đắn và hy vọng rằng trong tương lai, tôi sẽ có thêm nhiều cơ hội để giúp đỡ những người xung quanh.
1
0
Hồng Anh
hôm qua
+5đ tặng

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất. Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó. Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm.
Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc? Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi… Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi! Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an. Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi: - Có chuyện chi đó cháu? - Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ! Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo: - Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản. Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới. Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối. Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui. Đề bài: Kể về một việc tốt mà em đã làm. Có một lần tôi đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình, ấy vậy mà tôi không những không bị phê bình mà còn được biểu dương nữa. Chắc hẳn các bạn rất tò mò "tại sao lại thế?", phải không nào? Tôi sẽ kể các bạn nghe. Hôm ấy, thứ năm, trời mưa dầm dề. Tôi thấy thật xui xẻo vì đúng hôm tôi phải đến sớm trực nhật. Tôi mặc áo mưa, xắn quần đến đầu gối, chần thấp chân cao bước trên con đường nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ gà sũng nước. Chợt tôi nhìn thấy từ xa một bà cụ gầy yếu xiêu vẹo chống chiếc gậy dò dẫm từng; bước một, người như muốn đổ. Tôi vội đi lại chỗ cụ, lễ phép hỏi: - Thưa bà, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa thế này ạ? Bà cụ nhìn tôi, móm mém cười: - À, đứa con gái của bà ở làng bên bị ốm. Bà lo quá nên sang xem sao. Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt Tôi ái ngại nhìn con đường phía trước. Từ đây sang làng bên dễ đến hai cây số, liệu bà cụ có thể sang tới nơi? Ngần ngại một lúc, tôi nói với bà: - Bà ơi, đường từ đây sang làng bên xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà sang làng bên nhé! Bà cụ mừng rỡ: - Bà cũng đang lo, đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi. Thế là hai bà cháu tôi, bà vịn cháu, cháu đỡ bà cùng "dắt" nhau đi. Trời sáng dần, một số anh chị học sinh cũng đang trên đường tới trường. Có anh chị còn vô lễ, lấn đường của bà cháu tôi. Trời mỗi lúc một mưa to, gió mỗi lúc một thổi mạnh. Thấy bà cụ co ro, răng đập vào nhau lập bập, tôi biết là bà đang lạnh. Bà lẩm bẩm: "Thời tiết thế này chỉ tội con người thôi". Tôi vội dừng lại, cởi áo khoác của mình ra choàng lên người bà cụ. Bà tấm tắc khen: - Cháu thật ngoan ngoãn, hiếu hạnh. Dần dần, hai bà cháu cũng tới được làng bên. Bà cảm ơn tôi mãi. Đợi bà vào làng rồi, mặc trời mưa, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới lớp. Muộn gần nửa tiếng. May quá, bạn Hà cùng bàn đã trực nhật giúp tôi, Cô giáo phê bình: - Hôm nay bạn Dương đã không hoàn thành nhiệm vụ trực nhật của mình lại còn đi học muộn. Cô phê bình bạn Dương trước lớp. Tôi liền đứng dậy, xin phép cô kể lại nguyên nhân đi học muộn để cô và các bạn nghe. Cô giáo và cả lớp hiểu ra mọi chuyện cô không phê bình tôi nữa mà còn biểu dương: - Bạn Dương tuy đi học muộn nhưng đã làm được một việc tốt, thật đáng khen. Cô sẽ đề nghị nhà trường khen thưởng. Thôi, chúng ta tiếp tục bài học. Tuy hơi mệt nhưng tôi cảm thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt. Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo