LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy kể lại một lần mắc lỗi đó của em

Đề một trong chúng ta ai cũng từng ít nhất một lần mắc lỗi những lỗi lầm ấy sẽ giúp chúng ta nhận ra hạn chế khuyết điểm của bản điểm của bản thân nhưng cũng để lại cho ta những cảm xúc buồn hay nuối tiếc Em hãy kể lại một lần mắc lỗi đó của em
3 trả lời
Hỏi chi tiết
46
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Một lần, khi còn học trung học, em đã mắc một lỗi mà cho đến bây giờ em vẫn nhớ như in. Đó là một buổi sáng vào giữa kỳ thi học kỳ, em cảm thấy hết sức tự tin về kiến thức của mình. Em đã chuẩn bị rất kỹ cho môn Toán, nhưng do có một chút chủ quan, em đã không ôn tập lại bài cuối cùng trước khi bước vào phòng thi.

Khi nhận đề thi, em cảm thấy bất ngờ vì có một câu hỏi mà em đã không chuẩn bị, và điều đó khiến em hoảng loạn. Em đã cố gắng trả lời hết các câu hỏi còn lại, nhưng đầu óc cứ suy nghĩ vẩn vơ về câu hỏi đó. Cuối cùng, em hoàn thành bài thi với tâm trạng khá nặng nề.

Khi có kết quả, em đã nhận ra rằng mình đã làm không được tốt như mong đợi, và điều đó khiến em cảm thấy rất buồn bã. Em nuối tiếc vì đã không dành thời gian ôn tập cẩn thận hơn và đã để sự tự tin thái quá dẫn đến sai lầm.

Từ trải nghiệm đó, em đã học được rằng việc tự mãn và không chuẩn bị kỹ càng cho bất cứ điều gì, dù là một bài thi hay một công việc khác, đều có thể dẫn đến những kết quả không mong muốn. Kể từ đó, em luôn ghi nhớ rằng khi đối mặt với bất kỳ thử thách nào, em cần phải chuẩn bị thật tốt và không bao giờ nên xem thường bất kỳ điều gì, dù là nhỏ nhất.
2
0
Little Wolf
17/10 20:03:03
+5đ tặng

  Trong chúng ta, ai cũng có một lần mắc lỗi trong đời, những lỗi lầm ấy sẽ giúp chúng ta nhận ra hạn chế, khuyết điểm của bản thân và cũng khiến cho ta cảm thấy buồn và tiếc nuối, riêng tôi, tôi cũng có trải nghiệm không bao giờ quên, đó là Traỉ nghiệm tôi bị ốm và được Mẹ chăm sóc. 

    Sáng hôm ấy, trời cao xanh vời vợi, những chú chim thi nhau hót ca tạo nên một vẻ đẹp tuyệt vời, đang say sưa ngắm nhìn chúng, bỗng mẹ tôi nói: "Con ở nhà nhé!" −- Tiếng nói của mẹ làm tôi bừng tỉnh lại trong hiện thực, thì ra mẹ chuẩn bị đi tiệc, do không thích náo nhiệt nên tôi không đi. Vì ở nhà một mình, nên mẹ tôi đã dặn rất tỉ mỉ là không được ra ngoài, vì trời hôm nay sẽ rất nắng, mà cơ địa của tôi dễ nổi nóng nên không được ra ngoài. Miệng thì cứ bảo dạ dạ vâng vâng nhưng khi mẹ ra ngoài rồi vì tự nhiên Lan −- Hàng xóm của tôi sang rủ chơi, do ở nhà một mình nên tôi đã nhanh chóng quên mất lời mẹ dặn mà đi chơi với bạn. Trời bây giờ bắt đầu nắng, những tia nắng như cháy da cháy thịt bao trùm lấy ngôi làng chúng tôi, trán đứa nào cũng đẫm mồ hột hạt, chơi một hồi, chúng tôi quyết định đi ăn kem, ăn xong cũng là xế chiều, bây giờ tôi mới hoảng hốt khi nhớ tới lời mẹ dặn và vội vã chạy về nhà, vừa về đến nhà, tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm vì mẹ vẫn còn chưa về.

      Chợt mẹ về, mẹ xoa đầu tôi thì thấy rất nóng, mẹ liền lấy thuốc hạ sốt cho tôi uống và vội vàng đưa tôi đi khám bệnh, tôi bị sốt và đau họng, biết tôi không ăn được, mẹ liền nấu súp rồi xúc cho tôi ăn như hồi còn bé vậy, mẹ không trách mắng tôi, ngược lại mẹ chỉ ân cần dịu dàng dạy dỗ tôi. Tối đến, tôi cứ có cảm giác như bàn tay của ai đó chạm vào chán mình vậy, bàn tay ấy mềm mại và ấm áp làm sao, đêm đêm, mẹ cứ túc trực bên cạnh tôi, tôi bảo mẹ đi ngủ, mẹ nói mẹ đang ngủ mà, nhưng suốt đêm tôi chẳng thấy mẹ ngủ chút nào, đôi mắt của mẹ hiện lên một vẻ buồn bất tận, quầng thâm tím đầy mắt, mẹ hiền như một "Cô Tiên" trong truyện cổ tích vậy, Tôi hối hận rồi, giá như tôi không đi chới với bạn mà ở nhà thì có lẽ mẹ đã được đi ngủ, giá như tôi có thể ôm lấy bàn tay ấy thì tốt rồi, nhưng bây giờ tôi chẳng thể làm được...

     Tôi rất là hối hận vì việc mình đã làm, tôi hứa sẽ luôn nghe lời mẹ, đây cũng là một bài học quý giá nhất của đời tôi....

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Mèo
17/10 20:53:11
+4đ tặng
Mỗi kỉ niệm đều để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc. Tôi vẫn còn nhớ mãi về kỉ niệm về một lần tôi đã trốn học cùng với nhóm bạn ra ngoài chơi điện tử. Hôm đó, trong giờ sinh hoạt, cô giáo chủ nhiệm yêu cầu cả lớp tự quản do cô phải đi họp. Hùng đã rủ tôi trốn ra ngoài cổng trường chơi điện tử. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Cô đã nhắc nhở chúng tôi trước cả lớp. Cô còn nói rằng sẽ đến gặp phụ huynh để trao đổi vào cuối tuần. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. Bố của tôi rất nghiêm khắc và khó tính. Cuối tuần, cô đã đến nhà nhưng chỉ có mẹ ở nhà, còn bố tôi đã đi công tác. Cô nói chuyện với mẹ khoảng một tiếng rồi ra về. Tôi ngồi trên phòng, thở phào nhẹ nhõm vì bố không có nhà, nhưng cũng rất lo lắng. Sau khi cô ra về, mẹ đã gọi tôi lại để trò chuyện. Trái với thái độ nhẹ nhàng của mẹ, tôi đã tỏ ra khó chịu, còn cãi lại mẹ. Khi nghe những lời tôi nói, mẹ chỉ im lặng. Tôi thấy ánh mắt của mẹ buồn bã. Mấy ngày sau, bố đi công tác về. Một hôm, tôi đi học về thì nhìn thấy một bức thư trên bàn. Tôi mở thư - một dòng chữ quen thuộc của bố hiện ra. Những lời bố viết khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Tôi nhận ra những điều mà mẹ hy sinh cho mình thật lớn lao. Và tôi cảm thấy ân hận vô cùng về những lời nói vô lễ lúc đó. Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi đã đề nghị được giúp mẹ rửa bát. Sau đó, khi bố mẹ ngồi xem vô tuyến ở phòng khách. Tôi đã nói lời xin lỗi với bố mẹ. Lúc đầu, bố mẹ rất ngạc nhiên. Nhưng sau đó, tôi cảm nhận được bố mẹ đã rất xúc động. Cả hai cùng nói: “Không sao đâu, con biết nhận lỗi là tốt rồi!”. Tôi ôm chầm lấy bố mẹ của mình. Nước mắt rơi lúc này mà không biết. Quả thật, gia đình luôn yêu thương chúng ta vô điều kiện. Những người thân sẽ bao dung, dạy dỗ cho mỗi người những bài học quý giá. Kỉ niệm này đối với tôi thật ý nghĩa biết bao.
0
0
+3đ tặng

Cuộc đời là một hành trình, đan xen giữa những niềm vui và nỗi buồn. Đi qua tất cả những điều ấy, mỗi người sẽ trưởng thành hơn. Và tôi cũng đã từng đi qua một lỗi lầm trong quá khứ, đó là một lần tôi vô lễ với mẹ. Dù thời gian có mải miết trôi, tôi vẫn không thể nào quên câu chuyện cũ.

Chuyện xảy ra cách đây vài năm. Hôm đó, nghe thấy tiếng mẹ đi làm về, tôi chạy ra chào mẹ rồi chạy vội vào phòng để xem ti vi. Một lát sau, tôi nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà:

– Nhiên ơi, quét nhà hộ mẹ đi con.

– Con đang bận mẹ ơi. – Tôi nói, mắt vẫn không rời màn hình ti vi.

Mẹ đột ngột bước vào phòng tôi, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi:

– Sao con không quét nhà hộ mẹ mà vẫn ngồi đây xem ti vi?

Tôi đành phải tắt ti vi, lê bước xuống nhà, cầm lấy cây chổi vung tứ tung cho xong. Đồ bị rơi xuống đất tôi cũng chẳng thèm nhặt lên. Căn phòng vốn gọn ghẽ, đẹp đẽ của mẹ dưới bàn tay tôi đã bừa bộn như một bãi chiến trường. Mẹ nhẹ nhàng bảo:

– Con nhẹ tay thôi không hư hết đồ đạc bây giờ.

Sự bực bội trong tôi chợt bùng lên. Tôi ném cái chổi xuống đất, hét lớn:

– Thế con phải làm thế nào. Nếu mẹ không vừa ý thì mẹ tự đi mà dọn lấy.

Mẹ sững sờ nhìn tôi, vì đây là lần đầu tiên tôi cãi mẹ, sau mẹ buồn rầu nói:

– Nếu con không muốn làm thì thôi, từ giờ mẹ sẽ không nhờ con nữa.

Mặc dù biết là mình có lỗi nhưng tôi vẫn chạy lên phòng, khoá cửa lại, ngồi vào bàn. Tôi lấy sách vở ra nhưng không làm nổi một bài nào. Hình ảnh mẹ với đôi mắt ngấn nước luôn hiện ra. Tôi đã hỗn láo với mẹ.

Trong bữa cơm buổi tối, bố hỏi vì sao tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi không trả lời được. Sự hối hận làm tôi bật khóc. Lỗi của tôi đối với mẹ là không thể chấp nhận được. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám.

Đêm hôm ấy, mẹ tôi phải đi cấp cứu. Bác sĩ nói mẹ bị cảm nặng và kiệt sức. Nhìn mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh, tôi hối hận vô cùng. Phải chăng lúc đó tôi cố giúp mẹ việc nhà thì mẹ đâu đến nỗi? Tôi nắm lấy bàn tay xương xương, gầy gầy của mẹ, nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con nhé!”.

Đã vài năm trôi qua nhưng tôi không quên được ngày hôm ấy. Giờ tôi đã là học sinh lớp sáu, đã trưởng thành hơn và biết giúp đỡ bố mẹ những công việc vặt trong gia đình. Tôi tự nhủ với lòng mình, sẽ không bao giờ được phép lặp lại lỗi lầm như thế nữa.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư