Đáp án
Cảm xúc của nhân vật trữ tình trong 2 câu luận có sự tiếp nối và mở rộng như thế nào so với cặp câu đề và cặp câu thực trong bài thơ Tự Tình II của Hồ Xuân Hương?
Cặp câu đề:
"Thân em như tấm lụa đào,
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?"
Cảm xúc chủ đạo là bất định, lo âu, bơ vơ trước số phận, tương lai mịt mù. Hình ảnh tấm lụa đào phất phơ giữa chợ gợi sự mong manh, dễ bị vùi dập, dễ rơi vào tay người khác.
Cặp câu thực:
"Kiếp hồng nhan, bạc mệnh cùng trời,
Sống thác với đời, đâu vẹn chữ công?"
Cảm xúc chuyển sang buồn tủi, cay đắng, bất lực trước số phận nghiệt ngã. Hình ảnh "kiếp hồng nhan, bạc mệnh cùng trời" thể hiện sự bất hạnh, bị chi phối bởi số phận. Câu hỏi "Sống thác với đời, đâu vẹn chữ công?" thể hiện sự bế tắc, không thể thực hiện được lý tưởng, khát vọng của bản thân.
Cặp câu luận:
"Lòng son một dạ, chẳng hai lòng,
Dẫu đến trăm năm, cũng chẳng phai."
Cảm xúc chuyển sang khẳng định, tự hào, kiêu hãnh về phẩm chất, tâm hồn son sắt, chung thủy. Câu thơ "Lòng son một dạ, chẳng hai lòng" thể hiện sự thủy chung, sắt son, không thay đổi. Câu thơ "Dẫu đến trăm năm, cũng chẳng phai" khẳng định sự bền vững, bất biến của tình cảm.
Cặp câu kết:
"Tơ duyên ngắn ngủi, biết đâu mà tìm,
Hồn thiêng, xác phàm, biết có còn?"
Cảm xúc chuyển sang buồn bã, tiếc nuối, day dứtvề tình yêu dang dở, về kiếp người ngắn ngủi. Câu thơ "Tơ duyên ngắn ngủi, biết đâu mà tìm" thể hiện sự tiếc nuối, bất lực trước tình yêu không trọn vẹn. Câu thơ "Hồn thiêng, xác phàm, biết có còn?" thể hiện sự nghi ngờ, lo lắng về sự tồn tại của linh hồn sau khi chết.
Sự tiếp nối và mở rộng:
Cặp câu luận tiếp nối cảm xúc từ cặp câu thực:Từ sự bất lực, cay đắng, nhân vật trữ tình chuyển sang khẳng định phẩm chất, tâm hồn son sắt, chung thủy.
Cặp câu luận mở rộng cảm xúc từ cặp câu đề: Từ sự bất định, lo âu, nhân vật trữ tình khẳng định sự thủy chung, bền vững của tình cảm, thể hiện sự tự tin, kiêu hãnh.
Cặp câu kết tiếp nối cảm xúc từ cặp câu luận: Từ sự khẳng định, tự hào, nhân vật trữ tình chuyển sang buồn bã, tiếc nuối, day dứt về tình yêu dang dở, về kiếp người ngắn ngủi.
Kết luận:
Cảm xúc của nhân vật trữ tình trong bài thơ Tự Tình II được thể hiện một cách tinh tế, chuyển đổi linh hoạt, từ bất định, lo âu, buồn tủi, cay đắng đến khẳng định, tự hào, rồi lại chuyển sang buồn bã, tiếc nuối. Sự tiếp nối và mở rộng cảm xúc trong từng cặp câu tạo nên chiều sâu, sự đa dạng và phong phú cho tâm trạng của nhân vật trữ tình.