Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi Đoạn thơ trên mang đậm nét buồn bã và tiếc nuối, phản ánh tâm trạng của nhân vật trữ tình đang quay về những kỷ niệm xưa, khi tình yêu còn nồng nàn, tươi đẹp. Mỗi câu thơ đều như vẽ lên một bức tranh mùa xuân rực rỡ với hình ảnh hoa hồng, chim oanh, gác phượng, nhưng lại nhanh chóng chuyển sang sắc thái u ám, phảng phất nỗi đau và sự lẻ loi. Câu "Nào lối dạo vườn hoa năm ngoái" gợi nhớ đến những khoảnh khắc hạnh phúc đã qua, trong khi "Bây giờ đã ra lòng rẻ rúng" diễn tả sự thất vọng, tâm trạng rối bời khi hiện tại không còn giống như trước. Nỗi buồn sâu sắc thể hiện qua hình ảnh "cỏ úng tơ mành" và "hoa tàn nguyệt bực mình hoài xuân", cho thấy những điều tốt đẹp giờ đã phai tàn, và thời gian như một kẻ thù tàn nhẫn. Thêm nữa, những hình ảnh ẩn dụ như "Nước chảy hoa trôi" hay "Bóng đèn tà nguyệt nhử mùi ký sinh" không chỉ mô tả hiện thực tàn phai mà còn thể hiện một nỗi đau lớn lao của sự mất mát, của những cơ hội trôi qua mà không thể lấy lại. Cảm giác bị bỏ rơi, bị lãng quên hiện rõ trong từng câu chữ, tạo nên một không gian tĩnh lặng nhưng đầy xao xuyến, khiến người đọc không khỏi chạnh lòng. Tóm lại, đoạn thơ là một tác phẩm tuyệt vời thể hiện sâu sắc tâm trạng con người, vừa có nỗi buồn vừa có sự nuối tiếc cho những kỷ niệm đã qua. Nó là lời nhắc nhở về sự trôi nổi của thời gian và những cảm xúc mà đôi khi ta không thể nắm bắt.