Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn phân tích bài thơ qua đèo ngang

Viết bài văn phân tích bài thơ qua đèo ngang

    1 Xem trả lời
    Hỏi chi tiết
    44
    Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
    ### Phân Tích Bài Thơ "Qua Đèo Ngang"

    Bài thơ "Qua Đèo Ngang" của nữ thi sĩ Bà Huyện Thanh Quan (tên thật là Nguyễn Thị Hinh) là một tác phẩm nổi bật trong văn học trung đại Việt Nam. Bài thơ không chỉ đơn thuần là bức tranh phong cảnh mà còn chứa đựng những suy tư sâu sắc về cuộc đời, con người và đặc biệt là nỗi niềm của người phụ nữ trong xã hội phong kiến.

    #### 1. Nét Đẹp Của Cảnh Sắc Qua Đèo Ngang

    Mở đầu bài thơ, tác giả đã khéo léo phác họa bức tranh thiên nhiên thơ mộng, tươi đẹp qua hình ảnh "Đèo Ngang". Cảnh vật quê hương được miêu tả với những đặc trưng của núi rừng Việt Bắc: "Lưng trời đỉnh núi, mây phủ". Hình ảnh này không chỉ mang tính thực tại mà còn gợi ra một không gian rộng lớn, bao la, tạo cảm giác hùng tráng cho người đọc.

    Tiếp đến, cảnh vật của thiên nhiên được tác giả khắc họa qua từng chi tiết nhỏ: "Một mái đình, một dòng sông". Hình ảnh giản dị nhưng lại mang đầy ý nghĩa và chất thơ, thể hiện sự gắn bó với quê hương, đồng thời phản ánh tâm trạng của người đi xa. Cảnh vật không chỉ là khung cảnh yên bình mà còn thể hiện nỗi nhớ quê hương, gợi nhớ về nơi chốn đã gắn bó trong quá khứ.

    #### 2. Nỗi Đau Trong Tâm Hồn Người Phu Quân

    Bài thơ không chỉ dừng lại ở việc miêu tả cảnh sắc thiên nhiên mà còn lột tả nỗi lòng của tác giả. Tâm trạng của người đang trải qua hành trình mệt nhọc, cô đơn và nỗi nhớ quê hương đang bùng lên mạnh mẽ. Câu thơ "Nhớ nước, thương nhà" thể hiện nỗi nhớ quê hương cùng sự trăn trở về cuộc sống gia đình. Người phụ nữ trong xã hội phong kiến phải chịu nhiều nỗi đau và thiệt thòi, điều đó khiến cho nỗi nhớ quê càng trở nên cay đắng, da diết.

    Hình ảnh "Mây tận nơi, sân khau" không chỉ là bức tranh thiên nhiên mà còn phản ánh tâm trạng cô đơn và lạc lõng của người thi sĩ. Tác giả cũng sử dụng biện pháp đối lập giữa vẻ đẹp của cảnh vật và nỗi buồn trong tâm hồn, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ, khiến cho nỗi lòng của người đọc càng thêm sâu lắng.

    #### 3. Ý Nghĩa Tư Tưởng và Triết Lý Nhân Sinh

    Bài thơ "Qua Đèo Ngang" không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn mang trong mình những triết lý sâu sắc về cuộc đời và con người. Qua những dòng thơ, tác giả đã diễn đạt triết lý về sự phù du của nhân sinh. Cuộc sống là một hành trình đầy khó khăn, trắc trở nhưng đồng thời cũng chứa đựng những điều đáng quý. Nỗi nhớ quê hương và sự gắn bó với nơi chốn mình đã lớn lên là những giá trị tinh thần không thể thiếu trong tâm hồn của mỗi con người.

    #### Kết Luận

    Bài thơ "Qua Đèo Ngang" của Bà Huyện Thanh Quan thực sự là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo, mang trong mình vẻ đẹp của thiên nhiên và chiều sâu của tâm hồn con người. Qua những hình ảnh chân thực và cảm xúc chân thành, tác giả đã khéo léo diễn tả nỗi lòng và những trăn trở trong cuộc sống. Bài thơ không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là một bức tranh tâm hồn của người phụ nữ trong xã hội phong kiến, để lại trong lòng người đọc những suy tư về cuộc đời và số phận con người.
    3
    0
    Trúc Nguyễn
    11/11 23:17:19
    +5đ tặng

    Ai đã từng một lần đi trên con đường xuyên Việt, hẳn đều biết đến đèo Ngang. Đây là một đèo khá dài và khá cao, nằm vắt ngang sườn núi cheo leo, hiểm trở của khúc cuối dãy Hoành Sơn, trước khi đâm ra biển. Hình ảnh đèo Ngang đã được đưa vào bài thơ “Qua Đèo Ngang” của Bà Huyện Thanh Quan, nhằm gửi gắm nhiều ý nghĩa sâu sắc.

    Đèo Ngang là ranh giới tự nhiên giữa Hà Tĩnh và Quảng Bình. Thuở xưa, bao người vào kinh đô Huế để thi cử hay làm việc cho triều đình phong kiến đã đi qua đèo này rồi lâng lâng xúc cảm trước vẻ đẹp của nó mà làm thơ ca ngợi. Bà Huyện Thanh Quan nhân dịp từ Thăng Long vào Huế nhậm chức Cung trung giáo tập (dạy dỗ các cung nữ trong cung) đã sáng tác bài Qua đèo Ngang.

    Đằng sau bức tranh phong cảnh thiên nhiên là tâm trạng của nữ sĩ: cô đơn, nhớ nhà và hoài niệm về một thời đại huy hoàng đã qua. Có thể coi đây là bài thơ hay nhất trong những bài thơ sáng tác về thắng cảnh này. Câu phá đề đơn giản chỉ là lời giới thiệu về thời điểm tác giả đặt chân đến đèo Ngang:

    Bước tới đèo Ngang bóng xế tà. Đó là lúc mặt trời đang lặn, phía tây chỉ còn chút nắng hắt những tia sáng yếu ớt lên nền trời đang sẫm dần. Thời điểm này rất dễ gợi buồn trong lòng người, nhất là đối với kẻ lữ thứ tha hương. Tuy vậy, trời vẫn còn đủ sáng để nhà thơ nhận ra thiên nhiên nơi đây đẹp như một bức tranh thủy mặc: “Cỏ cây chen đá, lá chen hoa”.

    Có cái gì đó như linh hồn của tạo vật thấp thoáng sau từng chữ. Điệp từ chen, các vế đối: cây chen đá, lá chen hoa miêu tả sức sống mãnh liệt của một vùng rừng núi hoang vu. Cảnh đẹp thì có đẹp nhưng nhuốm màu buồn bã, quạnh hiu, thiếu hơi ấm con người. Những bông hoa rừng đây đó không đủ làm sáng, làm vui bức tranh núi non lúc ngày tàn, đêm xuống.

    Trên bối cảnh thiên nhiên bao la ấy thấp thoáng bóng dáng con người và hơi hướng cuộc sống nhưng cũng chỉ ít ỏi, mờ nhạt, xa vời:

    “Lom khom dưới núi tiều vài chú,
    Lác đác bên sông chợ mấy nhà.”

    Con mắt tinh tế của nhà thơ phát hiện ra nét đặc trưng của người và cảnh trước tiên nên bà đã dùng nghệ thuật đảo ngữ để nhấn mạnh đặc trưng ấy. Dáng vẻ lom khom của mấy chú tiều hái củi sườn non làm cho con người vốn đã nhỏ bé lại càng thêm nhỏ bé trước thiên nhiên cao rộng.

    Cái chợ là nơi biểu hiện sức sống của một cộng đồng làng xã, lẽ ra tấp nập đông vui, nhưng ở đây nó chỉ là mấy túp lều xơ xác bên sông… Bao trùm lên cảnh vật là một nỗi buồn tê tái và nỗi buồn ấy thấm sâu vào lòng người:

    “Nhớ nước đau lòng con quốc quốc,
    Thương nhà mỏi miệng cái gia gia.”

    Giữa không gian tĩnh lặng gần như tuyệt đối ấy bỗng vẳng lên tiếng chim quốc khắc khoải, tiếng chim đa đa não nuột. Đó là những âm thanh có thật mà cũng có thể là tiếng vọng từ tâm trạng chất chứa nỗi buồn thời cuộc của nhà thơ. Mượn bút pháp ước lệ và nghệ thuật chơi chữ (từ đồng âm khác nghĩa) để nói lên lòng mình trước cảnh, đó là tài hoa của nữ sĩ.

    Tiếng chim kêu không làm cho cảnh vui lên thêm chút nào mà lại làm tăng phần quạnh quẽ, cô liêu. Phải chăng tiếng chim chính là tiếng lòng của kẻ đang mang nặng tâm trạng u buồn, hoài vọng, nhớ nước thương nhà?!

    Hồn cảnh, hồn người như có nét tương đồng, cho dù về hình thức hoàn toàn tương phản. Cái bao la, vô tận của non nước tô đậm cái cô đơn, chơ vơ của con người và ngược lại. Vì vậy nên nỗi buồn càng lắng đọng:

    “Dừng chân đứng lại trời, non, nước,
    Một mảnh tình riêng, ta với ta.”

    Quả là một nỗi buồn lớn lao, thấm thía, khó san sẻ, giãi bày. Nó như kết thành hình, thành khối, thành mảnh tình riêng khiến nhà thơ phải thốt lên chua xót: ta với ta. Chỉ có ta hiểu lòng ta mà thôi! Vì thế nên sự cô đơn càng tăng lên gấp bội.

    Bài thơ “Qua Đèo Ngang” tuy ra đời cách đây đã hơn một thế kỉ nhưng giá trị của nó vẫn nguyên vẹn trước thử thách của thời gian. Bao người yêu thơ thuộc lòng bài thơ này và ca ngợi tài năng của tác giả. Thể thơ Đường luật kiểu cách, sang trọng vào tay nữ sĩ đã trở thành gần gũi, dễ hiểu với người đọc bởi ngôn ngữ giản dị, trong sáng và những hình ảnh dân dã quen thuộc.

    Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

    (?)
    Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
    Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
    Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
    Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

    Bạn hỏi - Lazi trả lời

    Bạn muốn biết điều gì?

    GỬI CÂU HỎI
    Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

    Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

    Vui Buồn Bình thường
    ×
    Trợ lý ảo Trợ lý ảo
    ×
    Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
    Gửi câu hỏi
    ×