Tình yêu luôn đẹp theo một cách nào đó. Nó mở ra những cảm xúc trong chúng ta, khiến cho chúng ta cảm thấy thế giới này thay đổi chỉ bằng một giây. Đó là bước khởi đầu. Nhưng con người đang không ngừng phát triển theo cái sự vận hành của không gian và thời gian, càng phát triển thì họ lại càng yêu cầu những điều mới lạ hơn và hoàn hảo hơn. Và đương nhiên, sự mong muốn hoàn hảo ấy xuất hiện trong cả tình yêu đôi lứa.
Tình yêu sẽ tự trở nên hoàn hảo nếu chúng ta chân thành với nhau. Đó là điều rất dễ mà cũng rất khó thực hiện. Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể chân thành được với nhau, và khi nỗi cô đơn đang là căn bệnh của thế kỷ, việc bộc lộ nỗi lòng lại càng xa xỉ. Yêu luôn đi liền với thể hiện, nếu giữ lại trong lòng mọi thứ, đó sẽ là một tình yêu lặng câm. Bạn không cần phải làm mình trở nên bóng bảy hay màu mè trước mặt họ nữa, bởi vì họ yêu chính con người bạn chứ không phải cái vỏ bọc bạn đang cố tạo dựng. Càng chân thành bao nhiêu, tình yêu sẽ càng chân thật bấy nhiêu. Chân thật bao giờ cũng là tốt nhất phải không?
Khi một ngày bạn không cần phải trang điểm trước mặt anh ấy, nhưng anh vẫn muốn nắm tay bạn đi ra ngoài, hoặc là nhìn bạn thật lâu như thể bạn là người phụ nữ đẹp nhất thế giới. Một ngày bạn giận dỗi vì những thói xấu của anh ấy như bừa bộn, hút thuốc, chơi game, nhưng vẫn nấu cơm, vẫn ôm anh ấy, và vẫn chăm sóc lúc anh ấy ốm… Thì tất cả đều thể hiện đó là một tình yêu hoàn hảo.
Vì cả hai vẫn chưa ai muốn bỏ đi. Vì cả hai đều cần có nhau trong cuộc đời.
Chính vì thế, tiêu chuẩn của tình yêu không phải sự hoàn hảo mà là chân thành.