Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Sự giằng xé giữa lòng tự trọng và tình yêu thương cậu Vàng: Lão Hạc yêu thương cậu Vàng, nhưng vì nghèo đói, Lão phải bán nó để giải quyết cuộc sống. Khi nói chuyện với ông giáo, Lão Hạc luôn thể hiện nỗi dằn vặt, ân hận vì phải làm điều này:
"Tôi bán cậu Vàng rồi ông ạ, tôi thương nó lắm nhưng tôi không có cách nào khác."Sự im lặng và giấu diếm cảm xúc: Lão Hạc thường không bộc lộ trực tiếp cảm xúc của mình, mà dùng những lời nói gián tiếp để giấu kín sự đau khổ. Khi ông giáo hỏi về cậu Vàng, Lão Hạc im lặng một lúc lâu, không muốn nói ra sự thật về việc bán chó. Điều này phản ánh sự xấu hổ và khó khăn trong lòng ông:
"Tôi không muốn nói nữa đâu, ông giáo ạ, tôi đã làm rồi, không thể sửa lại được."Tâm lý tự giễu và tự trách bản thân: Lão Hạc có những lúc tự giễu bản thân về hoàn cảnh của mình, thể hiện sự bế tắc và chán nản. Lão không chỉ giấu giếm sự đau khổ mà còn tự coi mình là người thất bại:
"Tôi chẳng còn gì để mất nữa, ông giáo ạ, chẳng qua là tôi đã sống lâu quá thôi."Tình cảm chân thành đối với ông giáo: Tuy sống trong cảnh nghèo khó, nhưng Lão Hạc vẫn có tình cảm sâu sắc với ông giáo, luôn mong muốn chia sẻ nỗi niềm trong lòng. Khi đối thoại với ông giáo, Lão Hạc thể hiện sự tin tưởng và mong muốn được lắng nghe:
"Ông giáo là người duy nhất tôi có thể nói chuyện, vì ông không coi tôi là người xấu."Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |