Văn học không chỉ phản ánh hiện thực đời sống mà còn mang trong mình sứ mệnh khái quát những quy luật phổ quát của xã hội và con người. Nhà phê bình văn học Nga Bêlinxki từng định nghĩa "điển hình nghệ thuật" như là "một người lạ mặt quen biết", một cách nói sâu sắc về sức sống và giá trị của nhân vật điển hình trong văn học. Nhân vật điển hình là kết tinh của cá tính độc đáo và những đặc điểm chung, tiêu biểu cho một giai đoạn, một tầng lớp hay một thời kỳ lịch sử cụ thể. Trong văn học hiện thực giai đoạn 1930-1945, nhiều hình tượng điển hình đã ra đời, mang vẻ đẹp của cái chung và cái riêng, vừa gần gũi mà cũng rất độc đáo. Chính những hình tượng ấy đã làm nên sức hấp dẫn và chiều sâu tư tưởng cho các tác phẩm lớn, đồng thời minh chứng rõ ràng cho nhận định của Bêlinxki.