Đáp án
Khổ thơ thứ hai của bài thơ "Tự tình" là lời than thở đầy xót xa của người phụ nữ trước cảnh đời cô đơn, lẻ loi. Câu thơ mở đầu "Xót người tựa cửa hôm mai" đã gợi lên hình ảnh một người phụ nữ cô đơn, lẻ loi, tựa cửa ngóng chờ một người nào đó. Từ "xót" thể hiện sự thương cảm, xót xa của tác giả trước cảnh ngộ của người phụ nữ. Câu thơ tiếp theo "Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?" là một câu hỏi tu từ đầy ẩn ý, gợi lên nỗi cô đơn, trống vắng trong tâm hồn người phụ nữ. Hình ảnh "quạt nồng ấp lạnh" là ẩn dụ cho sự chăm sóc, yêu thương mà người phụ nữ dành cho người mình yêu, nhưng giờ đây, tất cả chỉ là quá khứ. Hai câu thơ cuối "Sơn Lai cách mấy nắng mưa/ Có khi gốc tử đã vừa người ôm" là lời than thở về khoảng cách địa lý và thời gian giữa người phụ nữ và người mình yêu. Từ "Sơn Lai" là địa danh xa xôi, tượng trưng cho sự cách biệt, xa cách. Câu thơ "Có khi gốc tử đã vừa người ôm" là lời khẳng định về sự tàn phai, héo mòn của tình yêu. Biện pháp tu từ ẩn dụ "gốc tử" được sử dụng để nói về sự già nua, tàn tạ của người yêu. Khổ thơ kết thúc với một nỗi buồn da diết, thể hiện sự cô đơn, lẻ loi và nỗi nhớ da diết của người phụ nữ.
Với những câu thơ giàu hình ảnh, giàu cảm xúc, khổ thơ thứ hai của bài thơ "Tự tình" đã khắc họa thành công tâm trạng cô đơn, buồn tủi của người phụ nữ trong xã hội phong kiến.