Thế giới con người thật phức tạp đa dạng muôn màu sắc, một bản thể con người là một thế giới nhỏ khác nhau và họ tụ hợp lại sinh tồn trên một bần trời rộng lớn, có bản thể thành công rực rỡ trên vòng danh lợi, được người đời yêu mến, lại cũng có hàng tỉ tỉ nhưng bản thể sống trong bơ vơ cù bấp, bữa no bữa đói, nhưng tuyệt nhiên trong số đó có hàng tá người có đầy ước mơ hoài bão một đức tính tốt đẹp đáng trân trọng.
Trong một xã hội mà nếu không biết vươn dậy bạn sẽ đẩy lùi phía sau rất nhanh, bởi vậy ai ai cũng phải chạy đua, nỗ lực về đích thành công, cơ hồ trên đoạn đường nảy sinh bùng phát nhiều điều trải nghiệm mà mỗi một bản thể ai cũng sẽ trải qua dù ít hay nhiều.
Sự im lặng giữa hai con người cùng sinh tồn trong một không gian gần là điều đáng sợ nhất trong cuộc sống, cứ thử tưởng tượng nếu là trẻ con thời xưa giận giỗi nhau vì tranh giành kẹo bánh thì tỏ ra mặt "tao ghét mày, không chơi với mày nữa đâu", khi trưởng thành sự ghét nhau ấy đã chuyển hóa thành một thứ đáng sợ hơn đó là sự im lặng, căn phòng vắng tiếng động, im lìm cục nịch, hóa ra một bản thể chỉ coi một bản thể khác như người vô hình.
Cuộc sống suôn sẻ thì ít mà rắc rối thì nhiều...
Sự dung hợp giữa hai con người đã khó, nếu không nói đến việc dung hòa với tất thảy bản thể con người cùng sinh tồn, ấy vậy đâu có ai là hoàn hảo đến mức được lòng tất cả, có người này thì cũng có người nọ, chơi với nhau thì cũng chỉ biết kiếm lấy một đứa cho thật hợp tính tình hẳn thôi, nhưng tìm thấy rồi cũng chưa hẳn là không va chạm, có người thích cái này có kẻ ghét điều kia, đâu ai là bản sao hoàn toàn của một ai.
Sự giận dỗi, ghét nhau, đố kị, ganh đua, lợi dụng không phải xuất phát từ bản tính sẵn có mà đó là do chính môi trường con người tác động, vì đã là do điều kiện trường tồn thì điều đó cũng dễ dàng thay đổi, khi va vào môi trường mới hay vấp phải ngưỡng cửa buột tự ý thức đó là xấu, con người sẽ hoàn thiện bản thân hơn.
Đường đời dạy cho ta nhiều điều, dù rằng trong cuộc chạy đua khốc liệt, nhưng con người hãy sống thật với chính bản thân, biết nghĩ cho mọi người là điều quí giá nhất, ai cũng có một lỗi lầm hay một bản tính xấu có khi tiềm ẩn đến một lúc mới phát hiện ra có khi lộ tẩy ngay ngày đầu tiên, nhưng không ai xấu hoàn toàn cũng như chẳng ai tốt đẹp hoàn hảo, có thể đứng dậy từ nhưng sữa chữa và biết lắng nghe khi mọi người đàm tiếu cố thay đổi để được lòng nhau đó là điều ai cũng cần phấn đấu.
Lời ăn tiếng nói là con dao dập tắt một con người hoàn hảo nhanh nhất, bởi vậy khi đã trải nghiệm một ít sự việc ta sẽ suy nghĩ nhiều đến việc cẩn trọng khi phát ngôn, biết nhìn nhận vấn đề và suy nghĩ trước khi nói về một điều gì đó, cũng nên từ bỏ thói quen phán xét người khác, cũng nên tập cách sống phớt lờ, bỏ ngoài tai những lời thị phi chỉ vì ghen ghét nhau.
Một bản thể hoàn hảo toàn vẹn ai cũng muốn sỡ hũu, có ai mà không thích được khen, có ai không thích được đa số mọi người quen biết trân trọng yêu mến và kính nể thật lòng. Hãy cứ va chạm, hãy cứ cọ xát, hãy cứ bị thương rồi chúng ta sẽ trưởng thành hơn, thế giới này không ai là không có lỗi sai, không ai bước đi mà không vướng vấp đôi chỗ, vì vậy hãy cứ sống vị tha, bao dung, hào phóng rộng lượng cho người khác rồi người khác cũng sẽ đối xử như thế với mình thôi mà.