Trong cuộc sống, không ai là hoàn hảo, và em cũng vậy. Có những lúc, em vô tình làm ba má buồn lòng, khiến em cảm thấy rất hối hận và muốn sửa sai. Một lần, em nhớ mãi, đó là lần em không nghe lời ba má khi đi học về.
Hôm đó, ba má dặn em đi học về là phải về nhà ngay, không được la cà chơi với bạn bè lâu. Nhưng vì thấy mấy người bạn rủ đi chơi đá cầu ngoài công viên, em đã quên mất lời dặn của ba má. Mải chơi, em không để ý đến thời gian và chỉ nhớ về nhà khi mặt trời đã sắp lặn. Khi em về đến nhà, ba má đang ngồi ở phòng khách, nét mặt lo lắng, còn ba má thì thở dài khi thấy em bước vào.
Ba má không mắng em ngay, nhưng em biết, trong ánh mắt của ba má có một nỗi buồn rất rõ ràng. Ba má chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Con có biết ba má lo lắng cho con như thế nào không?” Những lời đó làm em chợt nhận ra rằng mình đã làm ba má thất vọng. Ba má luôn mong muốn em biết tự giác và nghe lời, nhất là trong những điều nhỏ nhặt, bởi đó là cách để ba má cảm thấy yên tâm và tin tưởng vào em.
Em ngồi xuống cạnh ba má, không biết phải nói gì, chỉ biết im lặng. Cảm giác trong lòng em lúc đó thật sự rất tồi tệ, vì em đã vô tình làm ba má phải lo lắng, phải thất vọng vì một việc rất đơn giản. Em nhớ lại bao nhiêu lần ba má đã nhắc nhở em về trách nhiệm, về việc luôn tôn trọng lời hứa và lời dặn của người lớn. Thế mà lần này, em lại làm ba má buồn.
Sau đó, em chủ động xin lỗi ba má. Em hứa rằng từ giờ sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm đó nữa và sẽ chú ý hơn đến lời ba má dặn. Ba má cũng không giận lâu, mà chỉ nói rằng ba má mong em trưởng thành hơn, biết tự quản lý thời gian và không để ba má phải lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Lời dặn dò của ba má làm em cảm thấy thật sự có lỗi, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng ba má luôn yêu thương và muốn em trở thành một người tốt.
Kể từ hôm đó, em luôn cố gắng làm theo những lời ba má dạy bảo. Mỗi lần muốn làm điều gì đó, em sẽ suy nghĩ kỹ càng và nhớ lại những lần ba má lo lắng. Em hiểu rằng, tình yêu thương của ba má không phải lúc nào cũng thể hiện qua những lời khen ngợi, mà đôi khi là qua những lời nhắc nhở, những lo lắng thầm lặng mà em ít khi nhận ra.
Dù là một sai lầm nhỏ, nhưng nó đã khiến em nhận ra nhiều điều quan trọng trong cuộc sống. Và từ đó, em luôn cố gắng để trở thành đứa con mà ba má tự hào, không làm ba má phải buồn lòng thêm một lần nào nữa.