Đoạn thơ "Ngày xưa có mẹ" của Thanh Nguyên đã khắc họa một tình yêu vô bờ bến mà người mẹ dành cho con. Mỗi câu thơ đều chứa đựng những hình ảnh giản dị nhưng đầy sức gợi, làm nổi bật sự hy sinh thầm lặng và sự chăm sóc tận tụy của mẹ trong suốt quá trình lớn lên của đứa con. Câu thơ "Khi con biết đòi ăn, mẹ là người mớm cho con muồng cháo" thể hiện tình mẫu tử bắt đầu từ những điều bình dị, nhưng lại vô cùng quý giá, khiến người đọc cảm nhận được sự hiền hậu, chăm lo của mẹ từ những ngày tháng đầu đời của con. Mẹ không chỉ là người chăm sóc về thể chất, mà còn là người đồng hành, nâng đỡ tinh thần qua những lời hát ru "Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu, mẹ là người thức hát ru con". Dần dần, mẹ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con, giống như bầu trời, như đất đai, luôn hiện hữu và che chở. Sự hy sinh của mẹ càng trở nên rõ nét qua hình ảnh tóc mẹ thêm sợi bạc, cho thấy thời gian trôi qua, nhưng tình yêu của mẹ vẫn mãi không thay đổi, vững bền theo năm tháng. Mẹ là một điều hiển nhiên trong cuộc sống, là nguồn động viên lớn lao để con vững bước vào đời.