Bài thơ "Đây Thôn Vĩ Dạ" của Hàn Mặc Tử là một tác phẩm đặc sắc, mang đậm nét lãng mạn và cảm xúc sâu sắc. Bài thơ được sáng tác vào thời điểm nhà thơ đang bị bệnh tật hành hạ, nhưng vẫn tràn đầy những cảm xúc về tình yêu, thiên nhiên và sự cô đơn.
Bài thơ mở đầu với một cảnh vật tuyệt đẹp của thôn Vĩ Dạ, nơi có con đường xưa và bóng chiều mờ ảo, tạo nên một không gian vừa thực vừa mơ. "Con đường xưa em đi, về thôn Vĩ Dạ" là một hình ảnh gợi nhớ về một thời đã qua, về những kỷ niệm tươi đẹp, nhưng cũng đầy tiếc nuối. Câu thơ mở ra không gian hoài niệm, nhắc nhở về một tình yêu không thể thành hiện thực.
Qua bài thơ, hình ảnh "em" trong thơ Hàn Mặc Tử không chỉ là một cô gái cụ thể, mà còn là hình ảnh lý tưởng của tình yêu mà ông luôn khát khao. Tuy nhiên, tình yêu đó dường như rất xa vời, giống như cảnh sắc thiên nhiên, đẹp nhưng không thể chạm tới. Hình ảnh thiên nhiên như "Trời thì xanh như rút ruột mà xanh, Cây thì biếc như vặn mình mà biếc" thể hiện sự sinh động và mơ màng, đồng thời phản ánh tâm trạng luyến tiếc, mong muốn và khát khao mãnh liệt của tác giả.
Tâm trạng của Hàn Mặc Tử trong bài thơ là sự giao thoa giữa niềm vui trong khoảnh khắc thiên nhiên tươi đẹp và nỗi buồn vì không thể với tới những điều mình mong muốn. Cảnh vật hiện lên như những ám ảnh trong lòng tác giả, kết hợp với nỗi cô đơn, đau khổ khi bị bệnh tật hành hạ.
Tóm lại, "Đây Thôn Vĩ Dạ" là bài thơ thể hiện sự kết hợp giữa thiên nhiên, tình yêu và nỗi cô đơn trong lòng Hàn Mặc Tử. Qua đó, ta thấy được sự tài hoa trong việc sử dụng hình ảnh và cảm xúc của tác giả, cũng như hiểu được phần nào nỗi niềm, tâm trạng của một con người đang phải đối mặt với sự đau đớn của bệnh tật nhưng vẫn khát khao một tình yêu đẹp đẽ.