Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể về tuổi thơ của mình

 ( k liên quan đến việc gặp bạn bè ^_^) hi vọng các bạn giúp 
 
2 trả lời
Hỏi chi tiết
298
0
0
Death Angel
16/09/2019 21:02:54
Ai cũng có một tuổi thơ, dù đẹp hay không, nó cũng là một phần không thể thiếu viết nên những trang đầu trong cuộc đời mỗi con người. Tôi cảm ơn cuộc đời và ba mẹ đã cho tôi một tuổi thơ đúng nghĩa, để mỗi khi nhớ về, tôi biết trân trọng gia đình mình nhiều hơn và gắng sống cho đáng với thời thơ ấu đầy kỷ niệm đẹp mà tôi đã có.
Có lúc tôi hỏi mẹ bâng quơ: “Có phải vì con lớn nên thấy cuộc sống không vui như hồi nhỏ, hay vì nhịp sống bây giờ không có gì vui hết, mẹ há?” Mẹ cười cười, vỗ đầu tôi nhè nhẹ: “Có lẽ vì con không còn là trẻ con, hay cũng có thể vì con nít bây giờ không giống con mẹ hồi nhỏ”. Thế có xem như mẹ đã trả lời câu hỏi của tôi chưa nhỉ?
Tôi lớn lên ở thị xã của một vùng quê bình yên. Cách đây tám năm, thị xã quê tôi được công nhận là đô thị loại ba, thế nhưng với tôi, nó chả khác gì là mấy. Dù đường sá có mở rộng hơn, siêu thị, bệnh viện, khách sạn, nhà hàng được xây dựng nhiều hơn, nhưng đất rộng, người ít làm cho quê tôi có vẻ yên ắng, dễ chịu hơn hẳn chốn Sài Gòn tấp nập mà tôi đang bon chen một năm ròng. Bởi thế, tuổi thơ tôi trải qua cũng khá êm đềm và đúng chất của một đứa con nít nhà quê với đủ trò vui mà một đứa trẻ luôn từ cò chẹp, nhảy dây với đám bạn gái trong xóm, đến thả diều nắng cháy đỏ mặt, và còn tắm mưa đến nỗi bị cảm hay bắt dế ngoài công viên rồi bỏ vào nuôi trong những chiếc hộp thuốc lá nhỏ xinh xinh…
Ngoài những trò quậy tưng bừng, tôi vẫn nhớ như in những mùa lũ, ba mẹ hì hục tát nước trong khi tôi và chị tôi thì vui như Tết. Nước lên, ngập nhà, ao cá ba mẹ nuôi cạnh nhà cũng tràn hết, đủ thứ rác rưới, lá cây, còn có cả cá bơi vào nhà. Mà với con nít, được nghịch nước là một “thú vui tao nhã” vô cùng. Thế nhưng ba mẹ chỉ cho chúng tôi đứng trên giường, muốn di chuyển trong nhà phải được ba cõng đi, mặc chúng tôi nằng nặc nài nỉ được đi dưới nước. Cứ như thế, năm nào cũng vậy, chị em tôi thích thú với mùa nước lên, trái với ba mẹ tôi, lúc nào cũng nhăn trán ngán ngẫm. Đến năm tôi vào lớp hai, ba mẹ tôi xây được một căn nhà mới có bệ nhà cao và hệ thống thoát nước tốt, tôi và em cũng lớn dần để có thể hiểu nỗi vất vả của ba mẹ, vì thế cũng ngày một quên đi thú vui trẻ con ngày nhỏ.
Trẻ con ngày nay khác hẳn chúng tôi ngày bé. Đến đứa cháu chuẩn bị vào tiểu học của tôi cũng suốt ngày dán mắt vào máy tính bảng của ba nó, lúc xem phim hoạt hình, lúc chơi trò chơi điện tử. Tôi buồn thay cho bé, không chơi được những trò vui ngất trời mà dì và mẹ nó đã từng có - một tuổi thơ vui vẻ đúng chất thiếu nhi. Thật ra, lúc tôi còn nhỏ, nhà tôi cũng sắm sửa mọi thứ khá hiện đại gồm truyền hình, đầu đĩa…
Cứ mỗi giờ phim hoạt hình, hai chị em ríu rít tập hợp trước màn hình TV một cách hồ hởi và hồ hởi chờ đợi tập phim tiếp theo. Chúng tôi thuộc nằm lòng bài hát quảng cáo của những bộ phim hoạt hình và từng tình tiết để mỗi khi buồn, hai chị em lại lôi ra “sắm tuồng”, đóng vai những nhân vật hoạt hình mình yêu thích. Vì thế, mỗi ngày đều là một ngày vui. Trẻ con bây giờ, cứ thích thì có thể lên Youtube xem phim hoạt hình chúng thích, không phải chờ đợi, không có sự tò mò, háo hức như chúng tôi ngày xưa.
Có lẽ mẹ tôi đã nói đúng khi nói có lẽ tuổi thơ là khoảng thời gian vui vẻ nhất, nên khi lớn, khi ta phải chạy đua với thời gian và sống trong lo toan của bộn bề cuộc sống, ta thấy bớt vui hơn ngày nhỏ. Hơn nữa, cũng chính vì nhịp sống xã hội phải thay đổi nhanh chóng để theo kịp guồng quay của thế giới nên những tuổi thơ ta thấy bây giờ cũng ít nhiều kém màu sắc hơn của ta khi xưa. Như mẹ vẫn hay nói, nếu cho mẹ lựa chọn, mẹ thích thời các con còn nhỏ.
Khi đó, ba mẹ chưa dành dụm được nhiều tiền, lúc nào cũng mong con mau lớn, nhưng lúc nào cũng vui vẻ vì gia đình luôn có nhau. Giờ đây, chị em con người đi làm, người đi học, xa nhà, về quất quít với ba mẹ được bao nhiêu ngày lại đi. Nhưng như thế, tôi mới quý trọng nhiều hơn những giây phút đoàn tụ bên gia đình, và hơn hết, cố gắng hết sức có thể khi đi học xa nhà, để mỗi khi quay về luôn cảm thấy mãn nguyện và trông chờ nhiều hơn. Tuổi thơ là quá khứ đẹp nhất mà tôi từng có, nó trôi qua thật tiếc, nhưng con người ta cũng đến lúc phải lớn, ghi nhớ và phấn đấu mới thực sự khiến tuổi thơ có ý nghĩa nhất.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Nguyễn Thị Thảo
17/09/2019 15:48:26
Mỗi chúng ta khi lớn lên, đều bỏ lại đằng sau mình một thời thơ ấu biết bao kỉ niệm buồn vui lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ những lần ham chơi quên cả giờ về, hay những lần mải đi chơi làm mất cả chìa khóa nhà. Nhưng kỉ niệm về người anh họ của em khiến em nhớ mãi không thể nào quên.
Trong những dịp nghỉ hè, tôi thường được bố mẹ cho về quê. Tôi rất thích về quê bởi ở đó tôi có một người anh họ. Anh hơn tôi một tuổi và rất quý tôi. Mỗi lần về quê, anh thường dắt tôi đi chơi khắp nơi. Anh đi đằng trước, tôi lũn cũn chạy theo sau. Những khi tôi mỏi chân, anh thường cõng tôi trên lưng chạy nhong nhong. Ngồi trên lưng anh tôi thích chí cười khanh khách. Quê tôi có bờ lau trắng xóa. Những lúc đang chơi đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi khóc thét lên, anh từ đâu chạy đến, rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt, tôi rất thích mỗi khi anh và bạn anh thi thả diều, nhìn cánh diều bay lên bầu trời cao lồng lộng, tôi không bao giờ chán. Anh chiều tôi là thế nhưng tính nhõng nhẽo của tôi đã gây nên một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi đến nhà một người bạn. Trên đường đi, tôi bống nhìn thấy một cây roi quả sai vô cùng.
Những quả roi chín thành từng chùm trông thật thích mắt. Tôi dừng lại và chỉ lên những chùm quả đang lấp ló trong tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái cho tôi. Anh đứng ngước mắt lên và lắc đầu: "Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em". Tôi nhất quyết "Không, em thích ăn cả chùm cơ! Ở chợ không có roi giống thế này". Dù anh thuyết phục thế nào, tôi cũng không chịu. Anh càng dỗ, tôi càng bướng và tôi đã ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy dài, tay chân đạp loạn xạ. Tôi biết, anh nhất định sẽ hái cho tôi khi thấy tôi khóc. Và quả thật, tôi đã thắng. Anh kéo tôi đứng dậy, lau nước mắt và nói: "Em nín đi, anh sẽ hái cho em chùm quả đó". Anh dắt tôi đến cổng nhà bác có cây roi, gọi cửa và tôi thấy có một bác chạy ra, anh xin phép bác cho anh được hái một chùm roi. Bác đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành roi rất giòn. Anh trèo lên, trèo thật cao để hái được đùng chùm roi tôi thích. Nhưng khi đang hái thì anh trượt chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ngã thì chạy đến hỏi: "Anh có đau không?" anh gượng cười, nói: "Anh không sao đâu. Em cứ yên tâm". Nhưng không phải thế, anh bị gãy chân...
Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhưng anh lại nói với bố: "Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ". Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo