An-dec-xen là một nhà văn nổi tiếng Đan Mạch trong thế kỉ XIX. Ông là nhà văn của mọi thời, mọi người và mọi nhà. Phải chăng, những loại truyện ông viết gần gũi, quen thuộc với trẻ em như truyện ” bầy chim thiên nga”, ” Nàng tiên cá”. Đặc biệt là truyện ” cô bé bán diêm”, truyện đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Đọc tác phẩm lên, có nhà phê bình văn học cho rằng ” Những que diêm bé nhỏ kia đã trở thành những que diêm hi vọng của tâm hồn trẻ thơ”. Ý kiến ấy thật xác thực, trong tăm tối đau khổ những que diêm nhỏ bé ấy đã trở thành những que diêm hi vọng, của khát khao trong tâm hồn bé bỏng trẻ thơ. Chính ánh sáng của ngọn diêm- ngọn lửa xanh lam ấy đã xua tan đi cái lạnh lẽo tăm tối để em bé quên đi nỗi bất hạnh, cay đắng, tủi cực của mình, quên đi cái rét thấu xương, quên đi cái đói để em sống trong niềm vui với niềm hi vọng với những ước mơ đẹp đẽ và cao cả. Em đã bốn lần quẹt một que diêm, lần thứ năm em quẹt nốt các que diêm còn lại trong bao. Em quẹt diêm để sưởi ấm nhưng thật bất ngờ, mỗi lần que diêm rực sáng những mộng tưởng của niềm mơ ước lần lượt hiện ra, trước đôi mắt long lanh đang nhìn vào ngọn lửa, cái lò sưởi bằng sắt, bàn ăn thịnh soạn, có con ngỗng quay, cây thông nô en hiện ra, em nhìn thấy bà nội và hai bà cháu cùng bay lên trời về chầu Thượng đế. Những mộng tưởng ấy đã nói lên khát khao mong muốn của em bé rất giản dị, đơn sơ. Nhưng mỗi lần diêm tắt, ngọn lửa không còn, hiện thực phũ phàng cay dại lại hiện ra và có lẽ ước mơ cũng chỉ là ước mơ mà thôi và mạng sống của em cũng khó có thể giữ được dưới cảnh đời đầy cay đắng nghiệt ngã.Dưới ngòi bút sinh động của An-dec-xen ngọn lửa diêm còn có ý nghĩa xóa mờ hiện thực, thắp sáng giúp em vươn tới một thế giới tưởng tưởng không còn cô đơn, không còn đau khổ, đói rét.
Như vậy, trong truyện ngọn lửa diêm trở lên giàu í nghĩa sâu sắc nó đã thắp sáng lên những mong ước bình dị của những đứa trẻ bất hạnh đáng thương.