Cuộc sống mưu sinh mỏi mệt đôi khi khiến cho chúng ta muốn gục ngã, ta muốn từ bỏ tất cả, muốn để mặc cuộc đời cứ thế mà trôi đi. Ta khóc, ta cảm thấy thật vô dụng và đớn đau, ta bất lực trước bi kịch của cuộc đời mình. Nhưng rồi sau đó bản thân lại nhận ra xung quanh mình vẫn còn rất nhiều thứ tươi đẹp, ta vẫn nhận được sự quan tâm, giúp đỡ của mọi người, ta vẫn còn gia đình luôn dõi theo và ủng hộ ta cơ mà. Vậy là chúng ta lại có nghị lực để vươn lên một lần nữa, thật vậy chẳng phải sẻ chia đã cứu vớt cuộc đời khốn khổ của mỗi người hay sao?
Sẻ chia là hành động cao cả của con người thể hiện lòng nhân đạo của mình với mục đích san sẻ gánh nặng, sẻ chia nỗi đau và xoa dịu những tổn thương mà người khác gặp phải để giúp họ vươn lên trong cuộc sống. Chúng ta có thể tham gia hoạt động tình nguyện, quyên góp hoặc động viên những người gặp khó khăn trong cuộc sống để giúp họ vượt lên chính mình. Sẻ chia là trao đi yêu thương mà không mong nhận lại, là dùng tấm lòng mình để đối đãi với mọi người và mong rằng tình cảm ấy chạm đến trái tim họ để họ không con thấy cô đơn, đau thương không không trôi ngược thành dòng nước mắt. Ta chìa đôi bàn tay của mình ra để họ nắm lấy và để họ biết rằng cuộc sống này dù có mệt mỏi hay đau đớn thế nào chăng nữa thì họ vẫn có thể vượt qua được.
Cuộc đời luôn mang đến những bất ngờ khó lường trước được, chúng ta rồi sẽ gặp ai, cuộc đời ta rồi sẽ như thế nào là điều mà chẳng một ai dám nói trước. Nhiều người vẫn thề non hẹn biển hứa rằng tương lai mình sẽ thế này, mình sẽ trở thành một con người như thế kia nhưng sự thật là chẳng có mấy ai làm được. Chúng ta của ngày hôm qua còn lạc quan và yêu đời thế nhưng chúng ta ngày sau liệu còn có đủ tự tin để mỉm cười nói rằng tôi vẫn ổn. Cuộc đời là thế, nhiều bi thương và cũng vô vàn đau đớn, chẳng ai là ngoại lệ và ai cũng sẽ phải trải qua đau thương. Những lúc khó khăn tột cùng như thế thì thực sự rất cần có sự sẻ chia. Sẻ chia giúp ta vơi bớt đi nỗi buồn của bản thân, ta được trải lòng với đời mà sống, không còn cảm thấy mình cô đơn và lạc lõng. Bầu trời giông bão nếu có người cùng gánh sẽ bớt đi phần nào gánh nặng. Sẻ chia khiến cuộc sống này nhân đạo hơn, nó thể hiện tinh thần nhân đạo giữa những con người với nhau. Người cho đi mà không mong nhận lại sẽ cảm thấy thanh thản, giúp đỡ mọi người ta sẽ thấy bản thân mình có ích, được mọi người yêu mến và tôn trọng.
Thế nhưng không phải ai trong cuộc sống cũng biết trao đi yêu thương của mình. Nhiều người lo sợ cho đi là mất, cho đi là chẳng còn thuộc về mình vậy nên họ giữ cho riêng mình. họ cứ nghĩ rằng chỉ có những người giàu và kẻ ngốc mới cho đi mà không mong nhận lại, cuộc sống này tàn khốc lắm và không ai làm việc không công. Đúng vậy, ai cũng có cuộc đời của mình, ai cũng lo sợ mình sẽ bị tổn thương chứ, nhưng nếu bạn không cho đi liệu bạn có xứng đáng được nhận những gì mà người khác mang đến. Sống ích kỷ sẽ chỉ khiến cuộc sống của bạn thêm mệt mỏi, vật lộn kiếm tiền có ích gì khi tâm hồn ta không được thanh thản, cả ngày cặm cụi làm việc được nhiều tiền nhưng liệu bạn có thấy cuộc sống mà bạn đang sống thực sự có ý nghĩa.
Người ta từng nói "nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình yêu thương", nơi đâu có tình yêu thương là nơi đó sẽ tồn tại tình yêu thương và sự sống. Bạn thấy người khác hạnh phúc cũng khiến bạn cảm thấy hạnh phúc, thấy người khác đau khổ liệu bạn có thể cười trên nỗi đau của họ. Cuộc sống là quy luật nhân quả vậy nên gieo nhân nào gặp quả đấy, nếu không cho đi thì đừng mong nhận lại, mình sống ở đời không cho không ai cái gì, chẳng ai nợ ai cái gì cả vậy nên đừng suy hơn tính thiệt trước khi trao đi. Vì suy cho cùng sống là để trải nghiệm, là để trao đi và cống hiến.
Sẻ chia gánh nặng, sẻ chia nỗi đau với người khác là một hành động cao cả thế nhưng không phải ai cũng biết cách sẻ chia. Người lớn thấy trẻ nhỏ học tập mệt mỏi hay gặp khó khăn trong việc giải quyết vấn đề liền sẻ chia bằng cách giúp nó hoàn thành công việc trong chớp mắt, cha mẹ thấy con mình gây ẩu đả với các bạn thì chẳng phân biệt đúng sai và lại sẻ chia bằng cách chỉ trích đứa bạn của nó và bênh vực con mình. Sau cùng những hành động sẻ chia không đúng cách như thế sẽ chỉ khiến cuộc đời người khác khó khăn và tồi tệ hơn mà thôi. Nếu chúng ta chìa tay ra giúp đứa nhỏ mà không để nó tự suy nghĩ cách để giải quyết vấn đề thì sau này cứ gặp chuyện khó là nó sẽ bám víu vào sự giúp đỡ của ta, không tự giải quyết vấn đề của mình và dựa dẫm vào người khác sẽ khiến đứa bé mất đi sự tự lập và trở thanh kẻ vô dụng. Bố mẹ không suy xét trước khi bênh vực con mình sẽ khiến cho thằng bé này sinh suy nghĩ mình cứ gây chuyện còn tội đâu bố mẹ lo, vì mình là con cưng của họ cơ mà. Cả thế giới này có làm gì được nó trong khi bố mẹ nó còn đứng sau chống lưng cho nó. Thế nhưng khi nó trưởng thành và gặp nhiều bất công trong cuộc sống, nó bị người ta đổ tội vu oan thay vì đi gây sự với người khác, nó bất lực, đau đớn quằn quại nhưng bố mẹ chẳng còn sức lực hay khả năng để giải quyết vấn đề cho nó. Bầu trời bây giờ là của nó và đương nhiên nó phải tự sống cuộc đời của nó. Bất công hay đau đớn nó đều phải chịu, lúc ấy mới thấm trò đời thì lại vật vã than trách số phận, vậy nên nhớ rằng sẻ chia cũng phải có giới hạn của nó, vì cuộc sống của mình tự mình phải đối mặt.
Sẻ chia giúp cho cuộc sống tươi đẹp hơn, con người đối xử với nhau bằng tấm lòng sẽ tạo này một thế giới ấm áp tình thương. Không còn người cô độc chỉ còn người chưa biết sẻ chia. Rồi bạn sẽ tìm được một lối riêng cho mình, hãy viết lên câu chuyện theo cách bạn muốn và hãy thêm gia vị cho cuộc đời bằng những tình cảm chân thật, bằng những sẻ chia.