Đêm nay là đêm giao thừa. Vậy mà tôi – Một cô bé mồ côi mẹ, bà đã mất phải ở vời người cha vũ phu vẫn dò dẫm trong đêm đi bán diêm. Tôi không dám trở về nhà vì sợ cha đánh. Bởi trong túi tôi không có một đồng xu. Không ai bố thí cho tôi một đồng cũng không ai mua giúp một bao diêm.
Trước kia khi bà và mẹ tôi còn sống tôi đã được ở trong căn nhà xinh xắn có dây thường xuân bao quanh, được đón tết nô-en và giao thừa. Nhưng từ khi bà và mẹ mất đi căn nhà xinh xắn đã bị bán đi tài sản tiêu tán. Cha con tôi phải chuyển đến căn gác áp mái. Dù đã nhét rẻ rách vào các lỗ thủng mà gió vẫn lùa vào như ngoài trời giá rét khủng khiếp lắm.
Giờ đây mọi nhà trong phố đã đèn đuốc sáng choang mùi ngỗng quay sực nức. Còn bên ngoài trời tối đen như mực gió tuyết thét gào, vậy mà tôi đầu trần, chân đất quần áo phong phanh rách dưới dò dẫm tìm đến một xố tường ngồi thu lại cho đỡ rét bụng đói cồn cào. Ôi đói và rét quá!
Tôi đánh liều quẹt một que diêm. Ánh lửa xanh lam cháy đến vui mắt. Tuyệt quá! Hơi nóng tỏa ra dịu dàng kì lạ thay từ ánh lửa một lò sưởi hiện ra với những hình nổi bằng đồng bóng loáng. Giá rét thế này được sưởi thì thích biết bao! Khi nhưng tôi tôi vừa duỗi chân ra que diêm vụt tắt lò sưởi biến mất. Trước mặt tôi chỉ có bức tường dày đen đặc gió tuyết. Tiếc thật!
Tôi vội quẹt que diêm thứ hai. Chà! Một bàn ăn thịnh soạn hiện ra cùng với ánh lửa xanh lam đẹp mắt. Ngỗng quay còn nhảy ra khỏi đưa mang cả dao ăn Phuốc sét tiền về phía tôi. Con ngỗng này mới ngộ nghĩnh làm sao! Tôi chưa kịp với tay đến chú ngỗng thì diêm tắt ngỗng cũng biến mất. Bụng tôi lại réo lên ồ ồ.
Không thể cầm lòng tôi vội quẹt que diêm thứ ba. Lần này thật tuyệt diệu khi cây thông nô-en hiện ra. Cây thông thật là to lớn trang trí lộng lẫy với hàng ngàn ngọn nến lấp lánh hơn hẳn cây thông ở hiệu buôn. Chắc là cây thông này có chứa những món quà quí giá lắm đây. Nhưng diêm tắt cây thông cũng biến mất. Những ngọn nến bay lên trời thành những vì sao xa.
Những vì sao gợi cho tôi nhớ đến bà. Bởi khi bà còn sống bà thường nói có một vì sao đổi ngôi là một linh hồn về chầu thượng đế. Tôi liền quẹt que diêm thứ tư bà hiền hậu hiện ra. Nhưng tôi biết khi diêm tắt bà cũng sẽ biến mất như lò sưởi, ngỗng quay, cây thông. Vì thế tôi quẹt tất cả số diêm còn lại để nĩu giữ bà và hai bà cháu tôi cùng bay lên trời chầu thượng đế.
Ôi! Thật hạnh phúc khi có bà ở bên. Tôi chẳng còn biết đến đói rét sự thờ ơ của mọi người xung quanh nửa. Và tôi cũng không phải lo sợ trước những trận đòn roi của cha. Nhưng tôi cũng luôn luôn khao khát mong mỏi xã hội của đất nước Đan Mạch nói riêng và cả nhân loại nói chung sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Mọi người chung tay xây dựng lối sống nhân ái yêu thương quan tâm đến những mảnh đời bất hạnh, đặc biệt đối với trẻ em lang thang cơ nhỡ.