Mỗi một con người đều có mỗi kí ức hay một kỉ niệm riêng của chính bản thân mình và tôi cũng vậy, kí ức của tôi gắn liền với tình bạn. Bạn bè là một khái niệm chẳng xa lạ, đối với tôi bạn bè là những lúc cần họ sẽ đến có thể động viên có thể chia sẻ hay đơn giản chỉ là ngồi bên cạnh bạn để bạn biết rằng mình không cô đơn. Tình bạn đôi lúc là một điều gì đó đơn giản nhưng cũng đầy khó khăn, để có được một tình bạn đẹp cũng vậy tuy dễ nhưng lại khó chắc có lẽ điều quan trọng nhất trong tình bạn là bạn có thật sự chân thành hay không.
Hiện tại tôi đang là một sinh viên đại học sống xa nhà, cuộc sống của thành thị nơi đây đầy những tranh giành và ganh đua hay đôi khi những nổ lực của bạn cũng chẳng được công nhận, một mình đến nơi đất khách làm tôi hay nhớ về tuổi thơ, nhớ về những người bạn tuổi học trò của tôi. Bạn bè của tuổi học trò tuy hồn nhiên, tuy trẻ con nhưng mọi thứ đều xuất phát từ sự chân thành. Nhớ những lần giáo viên dò bài cũ cả đám phía dưới làm đủ mọi cách nhắc bài cho đứa trên bảng, nhớ những giờ ra chơi cả đám con gái cùng chuyện trò, nói với nhau đủ điều nào là chuyện học rồi từng câu chuyện yêu thương nhỏ nhoi của tuổi học trò. Đôi lúc trước cửa lớp là cậu bạn của lớp kế bên đứng trước cửa lớp như chờ đợi một ai đó nhưng thật ra lại là nhìn lén cô bạn mà mình thầm thương. Trong lớp mỗi đứa lại là những hoàn cảnh khác nhau, những bạn gặp khó khăn sẽ được những bạn khác trong lớp giúp đỡ, có lần bị điểm thấp tôi khóc đến sưng cả mắt vậy là cả đám cùng chỉ cho tôi cách học và cách giải bài dễ hiểu nhất để tôi tiếng bộ hơn. Những giờ ra chơi cả lớp cùng nhau đi mua đồ ăn sáng, viết ra cả một danh sách dài đồ cần mua còn cả lớp thì xếp hàng chờ, cho đến khi đứa đi mua mang đồ ăn ra cả lớp cũng đi theo để lại đó là một khoảng trống dài làm cho nhiều người ngẩn ra chẳng hiểu. Tình bạn tuổi học trò là những kỉ niệm dài, những kỉ niệm đẹp nhất và đáng nhớ, tình bạn cũng có sự ghen tuôn và giận hờn, tôi biết điều đó là khi trong lớp có ba đứa chơi rất thân với nhau nhưng chỉ cần hai đứa có một bí mật riêng không cho đứa còn lại biết, hai đứa nhiều lúc hẹn nhau mà chẳng nói gì với đứa còn lại, chắc rằng lúc đó đứa còn lại sẽ có cảm giác như bị bỏ rơi và sẽ buồn đến nhường nào. Tuổi học trò là thế là hằng ngày vẫn đến trường, tình bạn là thế là điều duy nhất bạn thấy vui vẻ và mong đến trường nhất, đến trường để gặp những người bạn, khi không gặp được bạn bè có lẽ đó là điều buồn nhất, nỗi nhớ giống với nỗi nhớ của người thân trong gia đình vậy, khi xa nhau rồi chỉ mong một ngày gặp lại có thể nhìn nhau mỉm cười chào hỏi, nếu được sẽ cùng nhau đi cà phê kể cho nhau nghe về cuộc sống hiện tại, cùng nhớ về thời học sinh đầy kỉ niệm ấy.
Mỗi người sẽ có một cảm nghĩ riêng của chính mình về tình bạn, về kí ức của tuổi học trò nhưng chắc rằng tất cả chúng ta đều mang kí ức đẹp, đều có những điều không muốn quên, điều mong muốn có thể quay lại lúc ấy, có thể có những tình bạn đẹp và mong mãi chẳng cách xa. Đến cuối cùng khi phải xa nhau, mỗi đứa mỗi con đường mỗi lựa chọn riêng chỉ có thể chúc cho nhau những lời tốt đẹp, mong cho tất cả đều có thể sống một cuộc sống tốt nhất và thật hạnh phúc, các bạn góp phần tạo cho tôi một tuổi thơ đẹp nhất, một phần thanh xuân tươi đẹp nhất.