Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nêu bài học mà em nhận được từ câu truyện " Cô bê bán diêm ''

Nêu bài học mà em nhận được từ câu truyện " Cô bê bán diêm - An đéc xen " trình bày khoảng 5 câu
5 trả lời
Hỏi chi tiết
1.195
1
0
Đỗ Dũng
13/10/2019 16:24:36
Nhà văn An Đéc Xen là một cây bút khá nổi tiếng trên khắp thế giới. Ông được biết qua nhiều tác phẩm, những câu chuyện của ông đều xoay quanh những số phận của các em bé nghèo khổ, có cuộc đời bất hạnh. Qua những lời văn đầy tình cảm, thể hiện tính nhân văn sâu sắc của mình tác giả đã gửi tới người đọc những dòng tâm sự chứa đầy nước mắt. Câu chuyện “Cô bé bán diêm” là một tác phẩm vô cùng xúc động kể về một cô bé mồ côi làm nghề bán diêm dạo. Cô không có người thân nào bên cạnh vào đêm giáng sinh khi mọi nhà đều được hưởng hạnh phúc trong gia đình của mình cô bé vẫn lang thang khắp phố phường để bán từng bao diêm nhỏ. Nhưng là đêm giáng sinh nên chẳng có ai ra đường, số lượng bao diêm cô bé còn rất nhiều. Giữa cái rét cái đói vây quanh, cô bé đáng thương của chúng ta đã đốt từng que diêm lên để sửa ấm trong mình. Trong ánh sáng của que diêm lung linh huyền ảo đó em nhìn thấy người thân yêu nhất đời mình. Rồi sáng hôm sau, khi mọi người thức dậy đã thấy cô bé đã đông cứng vì lạnh từ bao giờ. Những dòng chữ của tác giả thấm đẫm nhiều nước mắt, số phận “cô bé bán diêm” thật bi thương, khiến cho người đọc phải rơi lệ. Nỗi ám ảnh về những em bé mồ côi, sự cô đơn của em trong xã hội khiến cho nhiều người trong chúng ta không khỏi đau xót. Tác giả đã miêu tả cô bé bán diêm với những dòng chữ đẫm nước mắt, với tinh thần nhân văn sâu sắc. Trong đêm cuối năm đầy thiêng liêng khi năm cũ sắp qua và năm mới sắp đến, khiến cho người người đều vui say náo nức. Nó cho họ những hy vọng mới, về một năm mới tốt đẹp hơn. Trong nền tuyết rơi lạnh giá, của vùng Bắc Âu một em bé gái nhỏ cứ đi trong màn đêm, mời chào hết người này tới người khác mua cho em những bao diêm nhỏ. Nhưng mọi người đều lắc đầu không mua. Thời khắc quan trọng này, chẳng ai còn tâm trí quan tâm tới em gái bé nhỏ của chúng ta. Ai cũng muốn nhanh chóng trở về nhà cùng người thân đón giao thừa. Người thân duy nhất của cô bé chính là bà ngoại của em, người thương yêu duy nhất, chỗ dựa tình cảm duy nhất của em cũng đã qua đời khiến em bơ vơ một mình. Đói khát nghèo khổ bủa vây xung quanh em. Em có một người cha nhưng ông ấy không yêu thương em suốt ngày đánh đập em, rồi bắt em phải kiếm tiền về đưa cho ông ta. Nếu không bán được diêm, không có tiền đưa thì về nhà em sẽ bị đánh chửi. Sự cô đơn trong tâm hồn lạnh lẽo của em. Trong một xã hội giàu, nhưng thật lạnh lẽo tình người chẳng ai quan tâm tới thân phận của cô bé đáng thương ấy. Kiếp sống của em thật nhỏ nhoi, cuộc sống của em như là địa ngục trần gian. Trong những câu văn của mình tác giả đã vô cùng tinh tế khi miêu tả khoảng cách, và hai thế giới hoàn toàn khác nhau giữa một bên là những gia đình ấm áp, hạnh phúc bên bữa tối ngon miệng ánh nến linh linh và một bên là cô bé bán diêm nghèo khổ, vừa đói vừa rét, đang mong chờ sự kỳ diệu xảy ra. Trong màn đêm u tối, trong sự lạnh lẽo của tâm hồn, thân thể rã rời vì đói rét, cô bé đáng thương của chúng ta lấy những bao diêm nhỏ ra quẹt thử từng chiếc một. Cô bé bán diêm. Lần thứ nhất thì chỉ là vô thức, trong lúc chán nản em lấy một que diêm ra quẹt thử “Em hơ đôi tay trên que diêm sáng rực như than hồng” cho bớt lạnh cóng. Cô bé thấy hiện lên hình ảnh chiếc lò sưởi ấm áp tỏa ra hơi nóng dịu dàng, sửa ấm cơ thể và tâm hồn em. Khi ánh sáng que diêm tắt đi bóng đêm lại bao phủ quanh em, trả em về thực tế. Em không muốn như thế này rồi em tiếp tục lấy que diêm thứ hai ra và quẹt nó lên. Trong lần này em nhìn thấy một bữa ăn thịnh soạn có thịt ngỗng quay rất thơm ngon. Điều này hoàn toàn bình thường bởi lúc này em đang rất lạnh và đói nên mơ ước của em là được sưởi ấm cơ thể và có một bữa ăn no bụng. Một điều ước quá giản dị với những em bé bình thường có cha mẹ, người thân bên cạnh. Nhưng với em sao nó lại viển vông, xa vời đến vậy. Que diêm vụt tắt trả lại em với con phố vắng lặng xung quanh chỉ la bóng đêm và những bông tuyết phủ rét buốt. Em quẹt tiếp một que diêm nữa hình ảnh cây thông nô en hiện ra xanh tươi. Một hình ảnh thể hiện cho gia đình hạnh phúc, sum vầy là điều mà em mong ước khi em đang rất cô đơn không có người nào thật sự thương yêu em cả. Rồi em lại quẹt que diêm tiếp theo lần này em nhìn thấy người mà em yêu thương nhất đó chính là bà ngoại của em. Em reo lên vui sướng, tiếng reo của em xóa tan đêm tối và những mảnh băng do tuyết phủ làm lay động lòng người đọc. Em đòi được đi theo bà. Cứ như thế khi que diêm vụt tắt em lại lấy một que diêm khác quẹt lên, nhóm lên trong lòng những mơ ước của riêng mình cho tới khi que diêm cuối cùng cháy hết thì cô bé bán diêm của chúng ta cũng đã ra đi mãi mãi. Em đã biến thành một thiên thần nhỏ bay theo bà mình bỏ lại thế gian những đắng cay buồn tủi, nhưng cô đơn lạnh lẽo của tâm hồn và lòng người. Em đi tới nơi hạnh phúc Câu chuyện “Cô bé bán diêm” đã khiến cho người đọc chúng ta vô cùng xúc động, cảm thương cho số phận của những em bé bất hạnh, phải sống lang thang thiếu tình thân. Nó cũng là hồi chuông cảnh tỉnh cho mỗi con người sống trong xã hội này bớt vô cảm với nỗi đau khổ của đồng loại.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
1
Bộ Tộc Mixi
13/10/2019 16:25:02
Đọc truyện "Cô bé bán diêm", hình tượng ngọn lửa - diêm là hình tượng lấp lánh nhất". Đó là ngọn lửa của ước mơ tuổi thơ về mái ấm gia đình, về ấm no và hạnh phúc, được ăn ngon và vui chơi, ước mơ về tình thương gia đình mà ông bà, cha mẹ đem lại cho con cháu. Từ ngọn lửa - diêm đã hóa thành những ngôi sao trên trời... để soi đường cho em bé bay lên với Thượng đế. Qua ngọn lửa và ngôi sao sáng An-đéc-xen đã cảm thông, trân trọng, ngợi ca những mơ ước hoặc là bình dị hoặc là kì diệu của tuổi thơ, vẻ đẹp nhân văn của truyện "Cô bé bán diêm" được thể hiện tài tình qua hình tượng ngọn lửa". Và ông cũng nhắc khẽ mọi người phải biết san sẻ tình thương, đừng có phũ phàng hoặc vô tình trước nỗi đau, bất hạnh của các em nhỏ. An-đéc-xen có một lối viết nhẹ nhàng. Giá trị nhân bản của truyện "Cô bé bán diêmm' giúp ta thấy được, ông là nhà văn của "mọi thời, mọi người và mọi nhà" như Huy-gô, đại văn hào Pháp đã nói. Hãy nghĩ đến và phấn đấu vì một ngày mai - một ngày mai tươi đẹp cho tuổi thư trong ấm no, hạnh phúc và ca hát, hòa bình.
1
0
An ❥~Hạ
13/10/2019 16:25:10
Nhà văn An-đéc-xen là một nhà văn gắn liền với nhiều tuổi thơ của trẻ em trên toàn thế giới. Ông đã viết lên nhiều câu chuyện cổ tích với những cái kết có hậu làm nên nụ cười của rất nhiều độc giả nhí.
Nhưng trong tác phẩm "Cô bé bán diêm" kết thúc của truyện lại làm cho người đọc không khỏi băn khoăn day dứt trước sự ra đi của một cô bé nghèo khổ, lang thang trong đêm cuối năm.
Cái chết của cô bé bởi những con người xung quanh cô quá vô tâm, không ai quan tâm tới nỗi đau, sự cô đơn trong tâm hồn của em. Cái chết của cô bé bán diêm chính là lời tố cáo về sự thờ ơ của xã hội với những mảnh đời trẻ thơ bất hạnh.
Trong đêm cuối năm ấy, giữa mùa đông rét mướt đó có một cô bé đi trong đêm tối, dưới trời mưa tuyết với đôi chân trần không giày, không tất, em cũng không đội mũ.
Hai tay em đã tê cóng bởi lạnh buốt, bụng em đói meo bởi từ sáng tới giờ em chưa bán được bao diêm nào. Cũng không có ai nhủ lòng từ bi, bố thí cho em chút tiền lẻ, hay chiếc bánh mỳ để em có thể ăn lót dạ, ấm lòng.
Trong đêm cuối năm dường như rất ít người ra đường nếu có ai đó có việc phải đi ra ngoài thì hình như họ cũng rất vội vàng, bởi họ không muốn bỏ qua giây phút được cùng gia đình quây quần đón năm mới sang.
Em bé không thể về nhà bởi nếu em không bán được bao diêm nào thì nhất định về nhà sẽ bị cha em đánh đòn. Về nhà cũng không ấm áp hơn ngoài đường là bao, bởi em chỉ sống ở tầng áp mái, không có lò sưởi cũng chẳng đủ ấm. Nghĩ vậy nên cô bé bán diêm cứ tiếp tục đi trong đêm như vậy.
Em đi mãi mà chẳng bán được bao diêm nào, nên cô bé ngồi giữa khe hở của hai ngôi nhà trong suy nghĩ của em chợt lóe lên ý nghĩ lấy những que diêm sưởi ấm cho đôi bàn tay của mình. Nghĩ vậy em đã quẹt một que diêm lên.
Trong ánh sáng lung linh kỳ diệu đó em nhìn thấy một cái lò sưởi. Hơi ấm của nó lan tỏa làm em vô cùng ấm áp. Cô bé bán diêm đã rất lạnh và điều em ao ước lúc này chính là một cái lò sưởi để cho cơ thể em có thể ấm áp lên đôi chút. Khi ánh sáng từ que diêm vụt tắt em lại nhìn thấy những mảnh tường tối đen, tuyết vẫn rơi đường phố vắng lặng người qua lại.
Em quẹt que diêm thứ hai, lần này em nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, chao ôi ngon ơi là ngon, có súp nóng, có cả một con ngỗng quay với những chiếc thìa, dĩa bằng bạc sáng loáng cả mắt. Dường như cô bé bán diêm của chúng ta đã rất lạnh và đói. Mơ ước giản dị của em chỉ là một nơi ấm áp và một bữa tối no bụng.
Một mơ ước bình dị với bất kỳ em bé nào nếu có cha có mẹ, có một mái ấm gia đình nhiều tình thương. Nhưng với em bé bán diêm của chúng ta thì thật là điều xa vời hoang tưởng.
Cô bé bán diêm lại quẹt que diêm thứ ba lên lần này em nhìn thấy một cây thông nô en rực rỡ sắc màu. Trên cây thông đó còn treo rất nhiều quà. Đó là cây thông đẹp nhất mà từ trước tới giờ em từng nhìn thấy. Que diêm thứ tư sáng lên em nhìn thấy bà ngoại của mình.
Người duy nhất trên đời này yêu thương em. Nhưng bà đã qua đời từ năm ngoái nên trên cõi đời này không còn ai yêu thương em nữa. Em nhìn thấy bà nhìn thấy người yêu thương của mình, khiến em òa khóc, cô bé muốn được đi cùng bà của mình. Cô gọi lớn "Bà ơi cho cháu đi theo với"
Em mong muốn được sống với người bà thân thương của mình được sống với tình yêu thương của người thân với mình.
Rồi em cũng được đi cùng bà tới một nơi mà chẳng còn những buồn đau, đói khổ, đến nơi mà ba em sẽ chẳng thể nào hành hạ đánh đập em được nữa. Nơi sẽ có nhiều tình thương yêu, hạnh phúc ngập tràn.
Cô bé bán diêm của chúng ta đã ra đi như vậy. Sáng hôm sau trên đường phố khi người ta thức dậy đã thấy có xác một cô bé nằm lạnh lẽo nơi góc phố, trên môi cô vẫn còn mỉm cười hạnh phúc.
Kết thúc của truyện ngắn làm cho người ta ám ảnh bởi trong cảnh đầu năm thiêng liêng, ngày mà con người ta mong ước tới những điều hạnh phúc, hy vọng mới nhưng cô gái nhỏ bé của chúng ta lại ra đi như vậy.
Một kết thúc khiến cho trái tim người đọc cảm thấy nhức nhối nhưng lại là sự giải thoát hoàn hảo cho em. Bởi trên thế gian này không còn ai yêu thương em nữa, mọi người sống ích kỷ và quá vô tâm trước nỗi đau của người khác.
Không ai lo lắng, yêu thương chăm sóc em, tới cha em người thân duy nhất của em cũng không hề quan tâm yêu thương em. Ông ta chỉ biết say xỉn suốt ngày rồi đánh đập hành hạ em bắt em phải đi kiếm tiền về cho ông ta mà thôi, vậy em sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thông qua truyện ngắn này nhà văn An-đéc-xen muốn gửi những thông điệp ý nghĩa nhân văn tới toàn thể con người rằng ở ngoài kia có rất nhiều em bé lang thang cần bàn tay chăm sóc, giúp đỡ của chúng ta. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ nhoi chúng ta có thể cứu vớt được một linh hồn cô đơn, tuyệt vọng, khốn khổ.
2
1
Cameo
13/10/2019 16:45:14
sau khi đọc xong câu chuyện Cô bé bán diêm, tôi nhận thấy thế giới đầy sự vô cảm. Cái chết đói, chết rét trong tuyết mà không gợi ra sự bi thảm hãi hùng. Em chưa chết và em không chết! Em đã cùng bà nội giã từ cái hiện thực cay đắng, phũ phàng và côi cút này để bước sang thế giới mới tươi đẹp hơn, hạnh phúc hơn. Đó là nơi mơ ước của em; lên trời với Thượng đế chí nhân. Hình ảnh em bé bán diêm chết nằm trên tuyết, giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn "có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười " trong ngày mồng một Tết là một hình ảnh nhiều ý nghĩa, gợi lên bao xót xa trong lòng người. Bầu trời thì xanh nhạt, mặt trời lên chói chang, tuyết vẫn phủ mặt đất. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Và họ bảo nhau: "Chắc nó muốn sưởi cho ấm!". Trái đất và bầu trời vẫn đẹp. Vẫn có kẻ vô tình trước nỗi đau của đồng loại. Đời vẫn nhiều nghịch cảnh đau buồn như "tuyết vẫn phủ kín mặt đất". Ai mà biết được "cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm ? Hãy nghĩ đến và phấn đấu vì một ngày mai - một ngày mai tươi đẹp cho tuổi thư trong ấm no, hạnh phúc và ca hát, hòa bình.
1
0
NguyễnNhư
07/08/2023 22:41:10

    Thế giới tuổi thơ của chúng ta lung linh màu sắc nhờ có những câu chuyện đẹp của nhà văn An- đéc- xen. Đến với truyện "cô bé bán diêm" em vô cùng xúc động trước hình ảnh cô bén bán diêm đêm giao thừa. Em hoàn toàn đối lập với những người xung quanh. Giữa đường phố Bắc Âu lạnh lẽo, em đầu trần chân đất. Trong khi cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn thì em đi giữa đường lạnh buốt, tối om. Trong phố sực nức mùi ngỗng quay còn em thì lại rất đói. Cảnh ngội em thật đáng thương! Em đâu dám về nhà vi sợ những trận đòn của người cha khắc nghiệt. lạnh quá, em bé quẹt những bao diêm và những mộng tưởng kì diệu đã hiện ra sau ánh lửa diêm huyền ảo. Mộng tưởng nào cũng đẹp rực rỡ nhiều màu sắc như sụ hồn nhiên của em. Lò sưởi, ngỗng quay, cây thông nô en và cả người bà nhân hậu cũng hiện ra trước mắt. Rồi tất cả vut tắt, những hình ảnh đẹp đẽ đã rời xa em. Em bé đã cùng bà bay lên thiên đường để đón lấy niềm vui đầu năm. Nhưng thiên thần nhỏ ấy cũng đã vĩnh viển rời xa dương tế, em đã chết vì giá rét trong đem giao thừa. Với những hình ảnh đối lập, sự sắp xếp khéo léo các trình tự sự việc, sáng tạo trong cách kẻ chuyện của nhà văn an - đéc - xen đa truyền cho chúng ta lòng thương cảm đối với một em bé bất hạnh đồng thời lên án xã hội thiếu tình thương đã đẩy em bé vào cái chết thật xót xa. Em thầm mong trên thế giới này khôn còn em bé nào rơi vào cảnh ngộ như thế nữa

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo