Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết đoạn văn nói về ước muốn làm bác sĩ

Viết đoạn văn nói về ước muốn làm bác sĩ
4 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
593
0
0
Đỗ Dũng
17/10/2019 21:19:19
Hà Nội, ngày...tháng...năm...
Quỳnh thân mến!
Dạo này cậu và gia đình có khỏe không? Bé Bi vẫn bụ bẫm và dễ thương như hồi trước t gặp chứ? Chắc giờ bé Bi đã biết đi rồi phải không?
Mình dạo này vẫn thế, vẫn đi học đều và chăm chỉ tập thể thao nữa. Các bạn trong lớp ai cũng nhớ cậu, khi nào rảnh cậu nhớ về thăm cả lớp nhé, chắc mọi người sẽ vui lắm đấy. Hôm trước, mình xem trên tivi thấy có rất nhiều các bạn nhỏ bị mắc các bệnh nan y, trông các bạn rất đáng thương. Sau lần đó, mình lóe lên ý nghĩ sau này lớn lên sẽ trở thành một dược sĩ giỏi, chuyên nghiên cứu các loại thuốc trị bệnh đặc biệt là bệnh nan y. Mình muốn giúp các bạn nhỏ sớm khỏi bệnh, để các bạn lại được học tập và vui chơi vui vẻ như chúng ta. Mình biết để thực hiện được ước mơ đó, mình sẽ phải nỗ lực và cố gắng rất lớn. Vậy nên, ngay từ bây giờ mình sẽ cố gắng học tập thật chăm chỉ, nhất định mình sẽ thành công, đúng không Quỳnh?
Thôi đến giờ mình phải học bài rồi, mình xin dừng bút tại đây. Chúc cậu luôn khỏe và học giỏi. Chúng mình cùng hứa với nhau sẽ cố gắng phấn đấu trở thành con ngoan, trò giỏi và cùng biến ước mơ trở thành hiện thực nhé!
Bạn của cậu
Đỗ Quỳnh Trang
 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Bông
17/10/2019 21:19:32
Trong cuộc sống, ai cũng ấp ủ những giấc mơ cho riêng mình. Bản thân em cũng có nhiều mong muốn nhưng có lẽ điều mà em mơ ước muốn được thực hiện nhất chính là trở thành một bác sỹ giống người bố vĩ đại của mình. Em đang cố gắng hết sức để có thể biến những gì em đang nghĩ trở thành sự thật. Hồi nhỏ, em đã được nghe mẹ kể về công việc của bố. Muốn trở thành bác sĩ thì cần có rất nhiều yếu tố : lòng nhân ái, sự nhanh nhạy, thông mình, khéo léo, tỉ mỉ và ân cần. Người ta thường nói : “Lương y như từ mẫu”. Mẹ em nói đã là bác sĩ thì phải yêu thương bệnh nhân như người thân ruột thịt, dốc hết công sức để chữa trị cho họ. Ngoài ra, còn phải linh hoạt, từ cách ứng xử với bệnh nhân và gia đình bệnh nhân đến việc cấp cứu cho bệnh nhât, phải nhanh chóng kịp thời. Khi chăm sóc cho người bệnh thì phải chu đáo, cẩn thận làm sao để họ cảm thấy thoải mái nhất, ít đau đớn nhất. Khi nghe mẹ kể như vậy, lúc đầu em thấy vô cùng sợ nghề bác sĩ. Em thầm nghĩ :”Trời ơi!Làm bác sĩ vất vả vậy bố làm làm gì vậy nhỉ? Bao nhiêu công việc nhàn nhã, lương cao hơn cơ mà?” Nhưng có một lần, bà ngoại em lên cơn đau tim, phải cấp cứu trong bệnh viện và phãu thuật liền 4 tiếng đồng hồ. Em rất sợ hãi và lo lắng, em sợ sẽ mất bà mãi mãi. Nhưng thật may mắn làm sao, bố và các cô chú đã mang bà quay trở lại với em. Em đã khóc rất nhiều, và kể từ ngày hôm đó em đã quyết tâm để trở thành một bác sĩ chữa bệnh cứu người. Em sẽ không để cho bất cứ người thân yêu nào của mình bị những căn bệnh quái ác hành hạ. Sau hôm ấy, em hỏi bố rất nhiều thứ, khiến bố chóng cả mặt. Cuối cùng bố chỉ nói với em đúng một câu: “Nếu con muốn trở thành bác sĩ thì cần rèn luyện đạo đức từ nhỏ, hãy yêu thương mọi người xung quanh và phải thật mạnh mẽ, đừng quên chăm học nữa nhé!”. Câu nói ấy đã truyền động lực cho em rất nhiều.
0
0
An ❥~Hạ
17/10/2019 21:27:44
Chắc hẳn khi còn nhỏ mỗi người đều có cho mình những ước mơ. Những ước mơ dù lớn hay nhỏ thì nó cũng giúp cho chúng ta có mục đích sống tốt đẹp hơn, biết cố gắng hơn mỗi ngày để có thể đạt được ước mơ của mình. Em cũng có một ước mơ và ước mơ của em đó chính là được trở thành Bác sĩ.
Em không nhớ ước mơ của em được nhen nhóm từ khi nào. Chỉ nhớ là lúc còn rất nhỏ khi mẹ hỏi em lớn lên muốn làm nghề gì, em đã trả lời mẹ rằng em muốn làm bác sĩ. Lúc ấy, em vẫn còn ngọng líu ngọng lô. Mặc dù mẹ làm giáo viên, bố là công nhân, trong gia đình em cũng không có ai làm bác sĩ cả nhưng em vẫn luôn nuôi ước mơ ấy cho tới bây giờ vẫn chưa một lần thay đổi.
Nghề bác sĩ theo như em biết là làm ở trong bệnh viện và khi đi làm thì mọi người thường mặc một chiếc áo màu trắng gọi là áo bờ - lu. Một trong những lý do em thích nghề bác sĩ đó là vì công việc này hết sức cao cả. Nếu như giáo viên là nghề trồng người thì bác sĩ chính là nghề cứu người. Phải học rất nhiều và học liên tục mới có thể trở thành một vị bác sĩ thực thụ, tài giỏi. Trong những bộ phim em từng xem, nghề bác sĩ vất vả lắm. Có những khi đang đêm ngủ, chỉ cần một cú điện thoại là phải dậy tới bệnh viện ngay. Có những ca cấp cứu nặng, có khi bác sĩ phải ở trong phòng cấp cứu nhiều giờ đồng hồ liền. Việc cấp cứu đâu phải đơn giản. Đó là công việc giành giật lại sự sống cho bệnh nhân. Nếu như trường hợp của bệnh nhân không thể cứu chữa được nữa thì có lẽ bác sĩ cũng sẽ đau khổ như người nhà bệnh nhân vậy. Nghĩ đến đó, em lại thấy bản thân mình phải cố gắng nhiều để trở thành vị bác sĩ giỏi và có thể chữa được cho nhiều bệnh nhân nhất có thể.
0
0
Lê Nhi
17/10/2019 21:32:52
Từ khi cất tiếng khóc chào đời, tôi đã bắt đầu tiếp xúc với thế giới xung quanh- nó thật trong trẻo, thật đơn giản, rồi được yên ấm trong vòng tay yêu thương, chăm sóc của cha mẹ. Rụt rè bước chân vào lóp một rồi thoáng chốc lại trở thành một cô nữ sinh toâi teân lớp mười hai. Lớp mười hai- đó cũng chính là thời khắc quyết định- thời khắc tôi quyết định cho tương lai của mình- thời khắc định tôi phải đương đầu với cái thế giới hỗn loạn xô bồ- cái thế giới mà tôi chưa hề biết tới- nó không bằng phẳng, không đơn giản như cái tuổi học sinh hồn nhiên như bây giờ.
Chọn ngành chọn nghề là cột mốc quan trọng nhất của cuộc đời học sinh. Cái nghề không gắn bó một thời, một lúc mà gắn bó cả đời, mà tất nhiên cái nghề ấy không phải chợt ùa về trong suy nghĩ mà phải là niềm đam mê không giới hạn.
Nếu có ai đó hỏi tôi:” Bạn thích làm nghề gì ?” Tôi sẽ không suy nghĩ mà trả lời ngay rằng: “ Tôi muốn trở thành một Bác sĩ tài ba, cống hiến sức mình cho Tổ quốc”, bởi lẻ cái mơ ước được học ngành Y ấy luôn cháy bỏng trong tôi, nó là nguồn động lực cho tôi phấn đấu và tôi biết rằng những cố gắng của mình là không hoang phí.
Thuở nhở, tôi là con bé gái rất yếu ớt, việc tới bác sĩ là việc thường xuyên. Tôi thấy khâm phục các cô, các chú bác sĩ- sao mà họ giỏi đến thế cứu chữa biết bao nhiêu người khỏi bệnh, không chỉ những căn bệnh bình thường mà ngay cả những căn bệnh hiểm nghèo, những bệnh về não họ. Tôi muốn được giỏi như họ, tôi thích cái áo blouse mà họ mang, tôi thích phong cách của họ làm việc và cái không khí nơi đó có ngột ngạt nhưng nơi đó có những con người cần cù, tận tụy với nghề. Từ đó tôi luôn nuôi ước mơ trở thành một bác sĩ-lúc đó tôi chạc năm, sáu tuổi… Tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nhận thức được mơ ước của mình. Tôi dùng chiếc đèn pin soi còng đã cũ của cha, tôi tháo ra và chỉ lấy phần đầu- chỗ có tấm kính tròn chắn ngang, dùng sợi dây cước, tôi cột vào hai bên, đeo vào cổ thế là tôi đã có được một chiếc ống nghe- tôi quý nó lắm. Mỗi khi cha mẹ đi làm về tôi lại nói:” mẹ ơi, ngồi yên cho con khám bệnh cho mẹ !”, và cứ thế cái ước mơ ấy theo tôi từng ngày từng ngày…
Khi tôi họọc lớp chín, bà của tôi qua đời. Bà rất khỏe mạnh, không mắc bệnh gì cả, đi và cảm thấy choáng váng thế là ngã ra và mất. Bà không còn thở nhưng người bà rất ấm, ấm lắm, nhu không có gì xảy ra … suốt sáu tiếng đồng hồ, mọi người vẫn hi vọng một kì tích nhưng vẫn không tìm thấy một hơi thở nào nơi bà… Thời gian trôi qua, tôi tìm hiểu, nghiên cứu trên các trang mạng, thông qua những quyển sách tôi biết được đó chỉ là “chết lâm sàng”- có nghĩa sẽ cứu được bà nếu đưa bà lên bệnh viện sớm hơn… Tôi tự trách mình sao mình không được sinh ra sớm hơn, không được lớn nhanh hơn, không biết được căn bệnh ấy trước, để rồi giờ đây tôi sẽ không phải cắn rứt như bây giờ. Một lần ước mơ trở thành một nữ bác sĩ ấy lại như một ngọn lửa cháy bỏng trong tôi.
Tôi luôn cố gắng, mặc dù nhà rất xa, mỗi ngày đến trường gần một tiếng rưỡi đồng hồ, đôi lúc mệt mỏi,đuối sức nhưng nghĩ về ước mơ và tương lai của mình, tôi biết những cố gắng ngày hôm nay là không thừa. Mỗi một cố gắng của tôi ngày hôm nay sẽ là một viên gạch vững chắc xây dựng tương lai sau này. Nuôi ước mơ trở thành một bác sĩ, tất nhiên tôi phải tìm hiểu những phẩm chất mà người bác sĩ cần có: cần cù, tận tụy, nhiệt tình, là một lương y và quan trọng nhất là sự chính xác- bởi khi vào bệnh viện, bác sĩ là người nắm chắc số phận của bệnh nhân, bởi “sai một li đi một dặm”.
Dù là hạnh phúc hay danh vọng thì điều phải dánh đổi một điều gì đó, bởi việc gì cũng có cái giá của nó. Thành công, danh vọng thì đánh đổi bằng sự cố gắng vươn lên, kiên trì và vượt khó- bởi lẻ mỗi một cố gắng là một bước đến thành công.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×