Ông là người cháu kính yêu nhất! Trong trái tim mỗi con người, luôn có hình bóng của một người mình yêu thương nhất người đó có thể là bà, là mẹ ,là những người thân. Tôi cũng vậy và trong trái tim tôi luôn in đậm hình ảnh của một người đó là ông nội tôi.
Trong cuộc đời của tôi, ông luôn là người thân yêu nhất của tôi. Ông tôi có mái tóc bạc trắng như cước, nước da nâu đồi mồi và đôi mắt màu xanh luôn tiếp thêm cho tôi niềm tin và sức mạnh. Tôi còn nhớ ông nội phải dùng răng giả, mỗi buổi sáng ông tháo bộ răng ra và cọ, ngày đó tôi còn thơ bé, hăng hái giúp ông. Có lần tôi ngây thơ hỏi: " Ông ơi sao răng cháu không tháo ra được như ông?" Ông chỉ cười và ôm tôi vào lòng, bằng đôi tay gầy guộc nhưng vô cùng ấm áp.
Những ngày tháng sống bên ông là những ngày tháng êm đềm nhất, tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Ông và tôi thường đi chơi ngoài đồng nội và bên bờ những con sông. Tôi tung tăng chạy nhảy khắp nơi và hái những bông hoa đồng nội về tặng mẹ, tặng ông. Tôi kết, cài hoa lên đầu ông và hai ông cháu cùng cười như nắc nẻ. Tôi còn nhớ những món ăn do ông nấu. Món ăn nào cũng ngon và mềm khiến tôi rất thích vì ngày đó tôi bị sún răng. Nhưng mónăn kiếm tôi mãi mãi không quên chính là món rau muống luộc "nhừ tử", chỉ cần cho vào miệng ăn mà không cần nhai. Mặc dù đây là món ăn giản dị nhưng dù đã thưởng thức rất nhiều món ăn ngon, tôi vẫn thấy không ngon bằng món rau muống luộc của ông ngày nào.
Ông là người rất hiền từ và việc gì cũng giải quyết thấu đáo. Mọi việc tôi đều hỏi ý kiến ông, từ chuyện tôi làm vỡ cái lọ hoa đến chuyện ở lớp các bạn này nghịch ngợm, mình phải làm thế nào để các bạn hết nghịch, hết tính xấu, hết nói bậy, ông đều cho tôi những lời khuyên bổ ích. Ba tôi kể ngày ba tôi còn bé, ông đã phải làm việc rất vất vả để nuôi bốn người con ăn học. Ông tôi phải làm đủ mọi việc, từ khuân vác đến làm phụ bếp trong nhà ăn, ông không quản ngại để kiếm tiền nuôi gia đình, cho các con ăn học để sau này đỡ khổ.
Ông yêu thương tôi hết lòng mà có lần tôi đã làm ông phải khổ. Hôm đó là ngày nghỉ, như thường lệ tôi và ông sẽ ra đồng nội hái hoa và ra bờ sông nghịch nước. Nghĩ đến những giây phút vui chơi rất vui vẻ, tôi tôi lần đặt tôi nằng nặc kéo ông đi mặc dù ông bảo đang mệt. Rất thương cháu, ông đã đi chơi với tôi. Tối hôm đó về ông rất mệt và không muốn ăn cơm. Hôm sau ông bắt đầu phát bệnh, ông ho ra máu, ông ho rất nhiều, rất nhiều, Mỗi lần ông ho lại khạc ra cả đờm lẫn máu. Bố mẹ tôi nhanh chóng đưa ông vào bệnh viện. Bác sĩ nói ông tôi bị bệnh lao. Bệnh này rất nguy hiểm và không thể chữa được nữa vì ông tôi đã trong thời gian phát bệnh. Những ngày tiếp đó tôi vô cùng lo sợ, nhỡ đâu, nhỡ đâu ông tôi sẽ mất đi. Tôi khóc sướt mướt, Tôi chỉ muốn xé tan mình ra thành trăm mảnh, coi tự dằn vặt mình, tôi hận tôi lắm.
Và điều tôi lo sợ đã thành sự thật, khi tôi đi học về đã thấy mọi người tụ họp ở nhà tôi, đang bàn về chuyện ông tôi. Tôi đang ngơ ngác chẳng hiểu gì thì mẹ bảo tôi lên gác. Tối hôm đó mẹ đi mua bóng đèn, khi về tôi thấy ông ở nhà. Nhưng ông không còn mỉm cười và ôm tôi như trước nữa. Ông nằm đó, bất động. Một không khí lạnh lẽo bao trùm lên căn phòng. Tôi bỗng òa khóc vì hiểu ra ông tôi không còn, ông tôi đã mất. Tôi đến bên ông mà nức nở. " Ông ơi sao ông lại bỏ cháu mà đi, sao ông lại bỏ cháu mà đi?" Tôi đau đớn, buồn bã và ngất đi bên ông. Những ngày sau đó tôi đau khổ vô cùng, Tôi muốn gào thét lên vì tại hóa bất công, mang đi người mà tôi yêu quý nhất. Tôi thấy lòng mình hụt hẫng và trống trải, tôi hiểu tôi đã vĩnh viễn mất đi người ông mà không bao giờ tìm lại được.
Ông để mất nhưng hình ảnh của ông vẫn luôn trong trái tim tôi. tôi Tôi cảm thấy ông vẫn luôn theo từng bước chân tôi đi, vẫn dõi mắt nhìn theo tôi trên đường đời. Và tôi luôn muốn nói với ông một điều: " Ông ơi, cháu mãi mãi nhớ lời ông dạy, ông là người cháu kính yêu nhất!"
Giờ đây tôi luôn cố gắng học thật tốt để trở thành bác sĩ. Bởi vì tôi mong muốn là không còn em bé nào bị mất đi những người thân yêu như tôi nữa.